Đô Thị Thiếu Soái

Chương 133 : Một đêm bận rộn

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Diệp Tam Tiếu biết người đó đã đã đến, nhưng cũng không lập tức quay đầu lại, mà cúi đầu xuống ngâm trong nước nóng, muốn phát tiết tất cả những nỗi tức giận trong người.

Lão hồ ly cuối cùng cũng phát tiết hết tức giận trong lòng, trong mắt tựa hồ bình tĩnh rất nhiều. Nữ sinh viên đang đi nửa đường nghe thấy tiếng cười của Diệp Tam Tiếu trong lòng cả kinh, nhanh chóng rời khỏi hoa viên.

Diệp Tam Tiếu thở dài một hơi, nhìn người bên cạnh, trong mắt bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi lau bọt nước trên người, rồi từ từ mở miệng nói:

- Tại sao không ra tay giết thằng ranh kia?

Trên mặt Lý Thần Châu lộ ra vẻ thâm sâu khó lường, ý vị sâu sa nói:

- Ông thấy tôi nhất định sẽ giết được nó sao?

Diệp Tam Tiếu nghĩ một lát, thở dài. Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ phi phàm, chỉ e Lý Thần Châu cũng không thể giết. Huống chi bên cạnh hắn còn có một kẻ đáng sợ giúp đỡ - Thiên Dưỡng Sinh có thể giết hơn trăm người, đương nhiên cũng có thể đối phó với Đội đặc công Phi Long, kể cả Lý Thần Châu.

Nhưng Diệp Tam Tiếu vẫn mang vẻ mất mát nói:

- Vậy anh có thể danh chính ngôn thuận đưa bọn Sở Thiên đi, sau đó gán cho chúng một tội danh, đem chúng đi xử bắn không được sao?

Lý Thần Châu đi quanh Diệp Tam Tiếu vài vòng, vẻ mặt hơi ảm đạm nói:

- Nếu như tôi làm như vậy, tôi đoán chừng cũng không muốn sống nữa. Sau lưng Sở Thiên còn có Lâm Ngọc Thanh, nổi tiếng thanh liêm. Hiện tại là quan toà công chính nghiêm minh. Nếu Sở Thiên có chuyện, ông ta nhất định sẽ nhằm vào tôi. Anh phải biết, bị Lâm Ngọc Thanh nhìn trúng, không có một cơ hội thoát thân. Lý Tử Phong chính là trường hợp điển hình nhất, lúc đó không chỉ có tôi chết mà người nhà tôi cũng bị liên luỵ

Diệp Tam Tiếu đương nhiên biết rõ Lâm Ngọc Thanh, bản án Lý Tử Phong đã thành đối tượng tuyên truyền trong cả nước, cả nước trên dưới không ai không biết, không ai không kính trọng.

Lý Thần Châu quét mắt nhìn thân hình đầy sẹo của Diệp Tam Tiếu, lắc đầu nói:

- Anh luôn chém chém, giết giết, nói không chừng, lúc nào đấy sẽ đến cái mạng già của anh. Tôi không muốn tham gia tang lễ của ông sớm như vậy…

Diệp Tam Tiếu thấy vết đao trên người, không xấu hổ, thậm chí có phần kiêu ngạo, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, nói:

- Vết sẹo trên người có mấy chỗ là thay cho lão gia tử, cũng bởi vì những vết sẹo này, lão gia tử mới để ta sống yên ổn, hưởng vinh hoa phú quý.
Sở Thiên lắc đầu, con cáo già Diệp Tam Tiếu sẽ không làm chuyện tổn hại tinh nhuệ như này. Huống chi các bang hội kia khi phát hiện việc Phủ Đầu bang đã làm, khó mà đảm bảo sẽ không tấn công Diệp Tam Tiếu. Y đề phòng còn chưa xong, sao có thể tiếp tục tấn công Thủy Tạ Hoa Đô, vì vậy hắn nói:

- Hai anh không cần suy đoán, chúng ta đi ra sẽ biết!

Đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh tiếp tục chém tới, bóng đen nhảy sang bên, đoản côn vừa đỡ, vừa vặn đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh. Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không chút tình cảm, men theo đoản côn, chém về phía bóng đen. Bóng đen kinh hãi, rút đoản côn về, đập mạnh lên thân đao. Nhưng Thiên Dưỡng Sinh chuyển đao theo hình vòng cung, đâm về phía ngực bóng đen kia. Một chiêu này quá mức tinh diệu, bóng đen chỉ có thể lui lại ba bước, rút côn lại ngăn cản. Gã múa côn như múa bút, lúc nhanh lúc mạnh, lúc lại mềm mại uyển chuyển. Đao của Thiên Dưỡng Sinh thì thực dụng, sắc bén, hiểm độc. Trong nhất thời hai người rơi vào tình cảnh ngang tay, khó mà phân chia thắng bại.

Bóng đen thấy khó mà đánh bại Thiên Dưỡng Sinh, hơn nữa lại đã bị Tương bang phát hiện, nhìn vòng vây dần dần siết lại, biết hành động đêm nay thất bại, trong lòng đã muốn lui, vì vậy đột ngột sử dụng toàn lực, đâm mạnh về phía ngực Thiên Dưỡng Sinh, sau đó thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh phòng thủ, gã liên tiếp nhảy lại phía sau, hòa vào trong đêm tối, chỉ trong chốc lát đã biến mất không chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

Sở Thiên và Hải Tử, Quang Tử khi tới nơi không thấy Thiên Dưỡng Sinh và bóng đen đối chiến, chỉ nhìn được tốc độ rời khỏi của bóng đen rất nhanh, liền biết đối phương cũng là một nhân vật lợi hại, thân thủ không kém Thiên Dưỡng Sinh chút nào. Chỉ là họ không rõ nửa đêm gã còn lẻn vào Thủy Tạ Hoa Đô là muốn làm gì?

Bang chúng Tương bang thấy bóng đen rời khỏi, lại thấy Thiên Dưỡng Sinh trầm tư, thầm than trận chiến quá đặc sắc, không kém gì siêu phẩm của Hollywood.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt nói:

- Là ai?

Thiên Dưỡng Sinh khôi phục thần sắc, không chút biểu tình trả lời:

- Cao thủ!

Gió lạnh thổi qua Thủy Tạ Hoa Đô, tất cả dường như an tĩnh. Sở Thiên gật đầu, nhìn trời đêm, có lẽ nhiệt huyết giang hồ của hắn sẽ kéo ra tấm màn che kia.

Hơn hai mươi phút sau, trong một xe jeep ở dưới núi, một trung niên tháo khẩu trang xuống, thở dài:

- Cao thủ!