Đô Thị Thiếu Soái
Chương 134 : Nội tình Tương bang
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Kính của chiếc xe việt dã phản chiếu ánh mắt có chút khiếp sợ của Lý Thần Châu, y sờ miệng thấy hơi đau, thở dài một hơi, lái chiếc xe Jeep biến mất trong đêm tối.
Một đêm trôi qua với đầy sự dằn vặt. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sở Thiên khi tỉnh lại đã hơn mười giờ, vết thương đau đớn ở ngực tối qua đã giảm đi một nửa. Hắn duỗi người, sau đó vận công một lần, cảm giác khí chạy toàn thân rồi mới nhảy xuống giường, rửa mặt xong, xuống đến đại sảnh lầu một, mới phát hiện Hải Tử và Quang Tử đã dậy rồi. Qua một đêm nghỉ ngơi, vẻ mặt đã Hảing hào trở lại, những người trong bang ngồi bên cạnh đọc báo chuyện trò vui vẻ, những người cần điều trị cũng dần đi lại được, đang ở trước của luyện tập. Sở Thiên không khỏi thầm than, sức mạnh của đàn ông đúng là ghê gớm, cả đêm ác chiến, cũng không làm giảm ý chí chiến đấu, ngược lại còn tăng lên, xem ra Hải Tử và Quang Tử đúng là có tố chất thủ lĩnh.
Hải Tử và Quang Tử nhìn thấy Sở Thiên xuống, lập tức đứng dậy, mặt cười tươi, chạy ra, nhìn sắc mặt Sở Thiên, nói:
- Tam đệ, nhìn sắc mặt khá hơn rồi, nghỉ ngơi một đêm đã khoẻ hơn rồi phải không?
Sở Thiên sờ sờ mặt mình, vỗ vài cái, nói:
- Thể lực đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, ăn một bữa thịnh soạn nữa có lẽ sẽ khôi phục hoàn toàn.
Sau đó hắn liền đi đên trước mặt Quang Tử, cầm tay bắt mạch, rồi hỏi:
- Anh Quang, thân thể có chỗ nào không khoẻ không?
Quang Tử duỗi tay, mở rộng tự nhiên, sau đó cười nói:
- Không sao, tối qua đã có bác sĩ kiểm tra cẩn thận, nói máu độc đã chảy ra hết, thân thể chỉ là hơi suy nhược, uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày, là lại có thể nhìn thấy "chiến binh" Quang Tử ngày trước rồi, thậm chí giờ ta có thể chém cái đầu chó của Diệp Tam Tiếu.
Hải Tử cũng đi tới, vỗ vai Sở Thiên và Quang Tử nói:
- Tam đệ, yên tâm, bọn ta không dễ dàng chết như vậy đâu, chúng ta còn muốn cùng đệ đi đánh bại bang Phủ Đầu, chém cái đầu chó của lão Hải ly kia.
Sở Thiên trong lòng cười khổ một cái, sáng rồi mà vẫn còn tương đang nằm mơ, không nghĩ đến việc hai vị đại ca đẩy hắn vào ngồi cái ghế bang chủ, chẳng qua là đã đồng ý với họ rồi không thể từ chối.
Lúc bọn Sở Thiên nói chuyện, bữa sáng đã bày xong trên bàn, mấy món điểm tâm, một đĩa trứng, sữa, cháo thịt, cuối cùng là bánh bao nóng hổi. Sở Thiên kinh ngạc nhìn những vật này, có cảm giác buổi trưa không cần ăn cơm. Sở Thiên vẫn chưa ngồi xuống, Thiên Dưỡng Sinh bước ra, đã thay y phục, tắm rửa sạch sẽ, một chút máu cũng không còn, tuy trên người vẫn còn mang sát khí không thể xoá đi, nhưng không còn lạnh lẽo như đêm qua nữa.
Thiên Dưỡng Sinh thần thái sáng ngời đi tới, không có vẻ mệt mỏi của chuyện giết hơn một trăm người tối qua và sau đó là cùng một cao thủ bí ẩn đánh một trận. Thiên Dưỡng Sinh đi đến cạnh bàn, không chút khách khí kéo một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh bánh bao nóng hôi hổi ăn liền, giống như đó là món mà anh ta yêu nhất vậy, thứ duy nhất giúp anh ta bổ sung thể lực.
Hải Tử cười sảng khoái, cũng kéo ghế ngồi xuống, tự tay đưa cho Thiên Dưỡng Sinh cốc sữa đậu nành, đặt bên cạnh anh ta, nói:
- Yên tâm, ở đây cái gì cũng thiếu chỉ có bánh bao thầu là thừa, người anh em cứ từ từ ăn, cùng với sữa đậu nành, có lẽ hương vị sẽ ngon hơn.
Diệp Tam Tiếu cười với Vương quản gia đang bưng ấm trà đến, lẳng lặng đặt ở bên cạnh Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu hỏi:
- Chú Vương, trong bang hôm nay không có chuyện gì phát sinh chứ?
Chú Vương lắc đầu, đáp:
- Không có chuyện gì lớn, mấy ngày nay Thiên Lang giáo và Thiên Hùng bang, Bá Đao hội không có vẻ gì muốn báo thù vụ lão gia tiêu diệt hậu viện bọn họ. Tôi xem ra bọn họ đều là sợ.
Diệp Tam Tiếu cười dãn ra một hơi, vẫn còn băn khoăn, nói:
- Tâm tư của các tiểu bang phái kia là đều muốn diệt ta tận gốc, chúng không là cái gì cả, điều mà ta sợ chính là Sở Thiên của Tương bang.
Chú Vương cười. Lão là tâm phúc của Diệp Tam Tiếu, đương nhiên cũng hiểu lo lắng của Diệp Tam Tiếu, nói:
- Sở Thiên một cột không chống vững được nhà, những kẻ tinh nhuệ mà Hải Tử mang theo đều đã bị thương rồi, tạm thời vô hại với bang Phủ Đầu, những đường chủ khác của Tương bang cũng không quy thuận hắn, khó mà kết hợp lại, lão gia không cần lo lắng.
Diệp Tam Tiếu gật đầu tán thành, mặc dù cũng là điều mà trong lòng y đã phân tích, nhưng nghe những lời chú Vương nói, một lần nữa thấy yên tâm hẳn. Vì vậy thả lỏng người, nhận tách trà của Vương Thúc, nói:
- Chú Vương, ngày mai để các đường chủ tản ra, chỉ cần hai trăm huynh đệ là được rồi, bang còn có việc, phải đi kiếm ăn, không thể tụ tập một chỗ quá lâu.
Y uống tách trà trong tay, lầm bầm nói:
- Nhưng mà, ta còn muốn một cao thủ khá giỏi của lão gia tử.
Ba người Sở Thiên, Hải và Quang Tử đang ăn cơm, Thiên Dưỡng Sinh thì sớm đã ăn mấy cái bánh bao và về phòng ngủ trước. Ai cũng biết mấy giờ nữa Thiên Dưỡng Sinh phải canh gác, huynh đệ trong Tương bang đã quen với hành động kì quặc đó, lại chứng kiến thân thủ, sức mạnh của anh ta, huynh đệ của Sở Thiên đối với Thiên Dưỡng Sing chỉ có bội phục và cung kính.
Lúc này, có một chiếc xe tiến vào Thủy Tạ Hoa Đô, bọn họ lập tức lấy vũ khí ra, chỉ cần một ngọn cỏ lay động thì lập tức nhào tới tấn công, người đi tới chậm rãi bước xuống, đeo khẩu trang, cố ý nói giọng khàn khàn:
- Tôi muốn gặp Sở Thiên.