Đô Thị Thiếu Soái
Chương 145 : Quân cờ ẩn
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Diệp Tam Tiếu đối mặt với Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu đã không còn tươi cười nữa, cầm chiếc búa trong tay thuần thục quay quay, rồi ném về phía Sở Thiên. Người nào chưa từng nhìn thấy Diệp Tam Tiếu ra tay thì sẽ cho rằng đó là hoa không có quả, nhưng hiện tại, không một ai dám coi thường tay búa của y.
Sở Thiên né sang bên cạnh, đơn giản thoát khỏi tầm quay của chiếc búa. Diệp Tam Tiếu cũng không cần chiêu thức phức tạp gì, búa trong tay cứ thế biến hóa chém theo thân hình của Sở Thiên, hàn quang lóe ra hình vòng cung. Sở Thiên lui về phía sau hai bước, chân vừa chạm đất thì đạp mũi chân xuống đất, toàn thân bay lên, hai tay giống như cánh, làm thành hai chưởng, bổ xuống đầu Diệp Tam Tiếu, thế tới hung mãnh.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên đánh tới, coi thường Sở Thiên tay không có binh khí, không tránh không né, ngược lại, tiến lên trước một bước, tay trái che ngực, tay phải cầm búa, bổ về phía Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tới chữ "đao", lập tức chiến đao thượng cổ Minh Hồng đã xuất hiện nơi cổ tay, bổ thẳng về phía cổ tay Diệp Tam Tiếu. Minh Hồng đao so với búa của Diệp Tam Tiếu dài hơn, nên khi búa của Diệp Tam Tiếu chém đến người Sở Thiên, thì chỉ sợ tay đã sớm bị chặt đứt.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên không hiểu sao trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, lòng cả kinh, biết rõ búa của mình ở vào hoàn cảnh xấu. Vì vậy phản lui một bước, lưỡi búa hướng lên, vừa vặn ngăn cản chiến đao của Sở Thiên bổ tới. Keng một tiếng, Diệp Tam Tiếu liền lùi lại vài bước. Sở Thiên đứng ở chỗ Diệp Tam Tiếu vừa rồi đứng, lạnh nhạt cười. Diệp Tam Tiếu cúi đầu xem búa của mình, thấy có lỗ hổng, trong nội tâm không khỏi thầm khen đao của Sở Thiên đúng bảo đao.
Diệp Tam Tiếu lần nữa quát một tiếng, bước về phía trước một bước, tay phải giơ búa lên, một cổ kình phong ứng với búa mà phát ra, cuốn về hướng ngực Sở Thiên. Búa chưa tới, Sở Thiên liền cảm thấy nóng không chịu nổi, da thịt ở ngực như bị lưỡi đao đâm cắt. Sở Thiên một mặt co người lại, tay phải cầm đao hướng lên, vừa vặn đỡ búa của Diệp Tam Tiếu ngay trước ngực. Diệp Tam Tiếu thấy búa thế công bị phá, quyền trái trực tiếp đánh tới, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng khí thế kinh người, lực đạo mạnh mẽ. Sở Thiên nhảy lên, tránh thoát một kích này.
Diệp Tam Tiếu chính là dùng hư chiêu, biết rõ lúc này không thể cho Sở Thiên cơ hội được thở, tiến một bước dài, đến gần sát bên người Sở Thiên, hoàn toàn không để cho Sở Thiên dùng đao phòng vệ, búa trong tay trực tiếp đánh vào eo trái Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, Minh Hồng đao lập tức đã chạy sang tay trái, chặn ngang eo. Lại keng một tiếng, đơn giản chặn một hư chiêu của Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu thật không ngờ Sở Thiên xuất đao nhanh như thế, trong nội tâm khiếp sợ tột độ. Tay phải Sở Thiên đã đặt ở lồng ngực y, nội kình phát ra, Diệp Tam Tiếu như diều đứt dây, bật ra vài mét. Diệp Tam Tiếu tung người như cá chép, một lần nữa cầm búa trong tay, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, nhưng sự đau đớn trong ngực khiến y không thể tự tin như lúc mới bắt đầu.
Sở Thiên như chiếc lá bay tới bay tới, Minh Hồng đao trong tay trực tiếp đâm vào ngực Diệp Tam Tiếu, chậm chạp khiến cho người ta cảm giác được áp lực cùng sợ hãi, Diệp Tam Tiếu con mắt cơ hồ không nhìn Sở Thiên, mà là nhìn chằm chằm vào Minh Hồng đao trong tay hắn, nhìn xem hướng đi của cây đao. Diệp Tam Tiếu tựa hồ có chút khó tin, Sở Thiên đao thế thật không ngờ chậm chạp đến thế, chậm chạp lại khiến cho người ta thấy bất an. Diệp Tam Tiếu đợi Minh Hồng đao cách ngực mình chừng một mét, đột nhiên vung búa, bổ về phía Minh Hồng đao, muốn chém gãy nó, bỗng nhiên, Sở Thiên dừng lại, Minh Hồng đao lập tức dừng lại. Diệp Tam Tiếu một búa bổ vào khoảng không, lại thấy Minh Hồng đao dừng lại, hơi sững sờ, lúc này, tay Sở Thiên khẽ run lên, Minh Hồng đao lập tức gia tốc mấy lần, đâm vào bụng Diệp Tam Tiếu, rồi quét ngang một đường. Diệp Tam Tiếu máu tươi bắn ra, lùi lại vài bước. Sở Thiên lại quét Minh Hồng đao qua ngực trái y, Diệp Tam Tiếu không kịp dùng búa ngăn cản, vô thức nâng tay trái lên, phựt một tiếng, các đốt tay bị Sở Thiên chém đứt.
Diệp Tam Tiếu chịu đựng đau đớn, tay run run, búa hướng về Sở Thiên bay tới. Thời điểm Diệp Tam Tiếu tinh lực tràn đầy còn không thể làm bị thương Sở Thiên, giờ trọng thương, càng không thể chạm tới Sở Thiên. Sở Thiên nghiêng đầu tránh cây búa, tung người lên, một cước đá vào ngực Diệp Tam Tiếu. Rầm một tiếng, Diệp Tam Tiếu bắn vào vách tường, trong miệng chảy máu tươi, ánh mắt thống khổ khó tả, bây giờ y đã chính thức cảm giác được thần chết đang tới từ từ.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, Mật Sát đường Cam Trường Sơn mặt mũi tràn đầy gió xuân từ một góc của thư phòng vọt ra, nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đã nửa chết nửa sống, trên mặt vốn có chút sợ hãi, lập tức khôi phục thái độ bình thường. Dù sao Diệp Tam Tiếu đã không có đủ sức uy hiếp mình rồi, sau đêm nay, toàn bộ Phủ Đầu bang đều là của mình, còn sợ Diệp Tam Tiếu làm gì, vì vậy hấp tấp đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu thống khổ lắc đầu, vì sao Phủ Đầu bang phản đồ nhiều như vậy? Chẳng lẽ đám người này không biết nghĩa khí là gì sao? Chính mình cả đời thông minh, vậy mà không hề phát hiện ra người bên cạnh trở mặt phản cốt.
Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, bưng tách trà bên cạnh lên, uống "ừng ực, ừng ực"mấy ngụm, cười cười nói:
- Tất cả vẫn là công lao của cha, không có lão nhân gia ra mặt, thì Thiên Lang giáo, Thiên Hùng giáo, Bá Đao hội bọn chúng sao có thể đồng ý xuất hết tinh nhuệ, phối hợp với nhau tập kích Phủ Đầu bang một phen như thế chứ? Lại khiến cho Phủ Đầu bang trong nháy mắt chĩa mũi nhọn vào Tương bang ngay trong lúc đang ngủ mơ thế này?
Sắc mặt Hải Tử hơi động, hiển nhiên là nghe tiếng Tương bang, khơi gợi lên chút hoài niệm, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Quang Tử lại vô cùng hưng phấn, đêm nay Phủ Đầu Bang đánh Tương bang hăng say như vậy, hơn nữa lại không phải là các huynh đệ dòng chính của mình, thật sự là điều khó gặp. Điều quan trọng hơn là, chính tay Quang Tử đã đâm tên Triệu Đại Long vô sỉ hạ lưu kia, trả được nỗi hận bị trúng độc.
Bát Gia nhấc một con mã lên, nghiêng sang bên đánh úp tới, nhàn nhạt nói:
- Chút phần tình mọn này của cha đáng giá bao nhiêu tiền? Bọn hắn tôn trọng một tiếng, ta chính là Bát Gia, còn bọn hắn mà không nể mặt, thì ta chính là lão già bất tử rồi. Không có con kế hoạch chu toàn, không có nhân cách đáng tin cậy của con bảo chứng, những người kia quyết sẽ không mạo hiểm tung ra hết tinh nhuệ như thế đâu, chẳng lẽ không sợ hậu viện lại chó gà cũng không tha hay sao?
Sở Thiên dùng xe ngăn cản bước của Bát Gia, sờ sờ cái mũi, có vẻ có chút tự hào nói:
- Từ đêm nay về sau, cha chính là Bát Gia mãi mãi rồi.
Bát Gia mỉm cười, từ nay về sau, toàn bộ bố cục của bến Thượng Hải đã thay đổi. Sở Thiên không lâu nữa sẽ nhất thống bến Thượng Hải này, trở thành ông vua ngầm, bản thân mình là cha nuôi của Sở Thiên, về sau sẽ không có ai dám gọi mình là "lão bất tử" (ý là già mà không chịu chết) nữa, mà là Bát Gia có trọng lượng thực sự rồi. Bát Gia không quan tâm tới mấy thứ danh lợi này, nhưng nhìn Sở Thiên ngày càng trưởng thành, trong lòng cũng vui mừng khác thường. Trước kia vẫn còn đang ưu sầu lo k biết cho hơn tám mươi mấy đệ tử Thanh bang đi con đường nào, bây giờ đã có Sở Thiên rồi, bản thân hoàn toàn không còn gì phiền não nữa, nên hưởng thụ hạnh phúc thôi.