Đô Thị Thiếu Soái
Chương 152 : Quét tràng tử
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Mấy ngày kế tiếp khá bình yên, bình yên hơn cả dự kiến của Sở Thiên. Không nghĩ tới việc hắn đánh chó dằn mặt chủ, mà chủ nhân này ngay cả liếc mắt cũng không thèm, quả thực là khiến cho người ta không ngờ tới. Ngược lại, Bát Gia thì sớm có điện thoại, nói với Sở Thiên, gần đây tuy rằng gió êm bể lặng, nhưng vẫn ngầm có những mối họa ở dưới đáy, Sở Thiên ngàn vạn lần không thể chủ quan.
Bát gia nói không sai, đêm tiếp theo, trong một buổi tối, Soái Quân bị người càn quét qua tám tràng tử, tổn thất trầm trọng. Quét tràng tử (địa bàn hoạt động) không phải là Tương bang, hay bang phái khác, mà là cảnh sát. Chính là Hoàng Cục trưởng sắp điều chuyển lên trên, dưới sự chỉ huy của y, cảnh sát quét qua tám tràng tử, bắt đi gần trăm người. Trong vòng một đêm, thần không biết quỷ không hay, xuất động hơn bốn trăm cảnh lực, có thể biết, quy mô lớn thế nào, hành động nhanh chóng như thế nào, kế hoạch chu toàn như thế nào.
Hải Tử và Quag Tử đi ra ngoài suốt một buổi sáng cũng không có kết quả. Sở Thiên đang do dự cầm điện thoại lên định gọi cho Bát gia, xem có nên hay không để Hoàng Cục trưởng thu tay lại, thì Bát gia đã gọi tới, chỉ nói một câu:
- Hắn điên rồi, ai nói cũng vô dụng.
Sở Thiên lập tức hiểu ý Bát gia. Hoàng Cục trưởng sắp chuyển đi nơi khác, nên mới dám đắc tội với Soái Quân, có lẽ là đã thu của Tương bang một món lớn, muốn trước khi chuyển đi, có thể vơ vét thêm chút, đồng thời gia tăng thêm chút ảnh hưởng về mặt chính trị. Cho nên mới điên cuồng không chút cầu tình như thế. Sở Thiên mỉm cười, nhìn Hải Tử và Quang Tử đang lo lo lắng lắng, hai người bọn họ đã đi ngoại giao rồi, Hoàng Cục trưởng không những không cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh huynh đệ Soái Quân ra, mà còn dùng lời lẽ chính nghĩa muốn Hải Tử và Quang Tử tốt nhất tự chủ động đầu thú, sẽ được hưởng lượng khoan hồng.
Sở Thiên lại duỗi người, lòng bắt đầu tính toán đối sách, nói:
- Hai anh không cần lo lắng. Tương bang mượn uy Hoàng Cục trưởng cũng không tạo nên sóng gió gì đáng kể đâu.
Hải Tử phát hiện ra manh mối, trên mặt lại càng lo lắng, đôi mắt thì phóng ra tia sát khí:
- Bà nội nó, cái gì mà Cục trưởng, chó má, không biết thu của chỗ tốt, chúng ta đáp ứng cho hắn2 triệu, hắn cũng không động tâm, trêu chọc ông, ông khiến hắn chết buồn trong nhà bây giờ.
Quang Tử thậm chí đứng dậy, nắm chặt tay:
- Nếu không, anh sẽ đi ngay, bắt hắn lại, khiến hắn chịu đau khổ, sau đó giam lỏng hắn 18 ngày, chờ đến nhiệm kỳ mới thì thả ra.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, đám người lăn lộn quan trường này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể động chút là kêu đánh kêu giết. Càng không thể tiêu diệt bọn họ. Bởi vì, không những sẽ tạo ác cảm bất lương mà còn khiến trung ương chú ý tới. Lúc đó thì phiền toái to. Bị diệt cũng không chừng. Nhưng Sở Thiên cũng hiểu, nếu không qua được cửa Hoàng Cục trưởng kia, thì Soái Quân trong mười ngày tới sẽ liên tục gặp rắc rối, thậm chí làm cho lòng người bàng hoàng.
Sở Thiên đứng lên đi lại vài vòng, miệng thì lẩm bẩm:
- Tràng tử, quét tràng tử, quét Soái Quân, quét tràng tử, Tương bang…
Lại qua nửa giờ, Sở Thiên đoán chừng nhiệm vụ đã hoàn thành gần như tuyệt đối, mỉm cười đẩy tờ chi phiếu sang cho Hoàng Cục trưởng:
- Cầm chi phiếu nhanh lên, anh không chỉ có quét qua tràng tử của lão ta, mà quan trọng hơn, là thủ hạ đã đánh gục Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến, đó là con trai của nguyên lão, dù ngày mai anh đi tố khổ, thậm chí thay đầu thương đối phó Soái Quân, Trường Tôn Tử Quân nhất định cũng sẽ giết anh. Bởi vì cô ta muốn an lòng các nguyên lão, xe đã chuẩn bị xong, anh nên rời khỏi Thượng Hải trong đêm nay.
Hoàng Cục trưởng mặt trắng bệch. Sở Thiên nói đúng, nếu như quét tràng tử Tương bang, mình còn có thể cầu xin Trường Tôn Tử Quân tha thứ, thay đổi họng súng đối phó Soái Quân, còn có thể được tha thứ, nhưng đánh gục Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến thì hết cơ hội. Dù ngày mai có còng tay Sở Thiên nhốt vào Cục cảnh sát, thì Trường Tôn Tử Quân cũng sẽ không tha thứ. Hoàng Cục trưởng cắn răng một cái, cầm lấy tờ chi phiếu, lao ra ngoài.
Sở Thiên nhìn theo Hoàng Cục trưởng, rồi quay đầu cùng Hải Tử nói:
- Anh Hải, giám sát anh ta xem đã rời khỏi Thượng Hải chưa? Miễn cho anh ta tráo trở quay đầu lại.
Hải Tử mỉm cười, gật gật đầu, thân hình nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Quang Tử tựa hồ có vấn đề gì khó hiểu, vuốt đầu trọc, lầm bầm lầu bầu nói:
- Quét tràng tử mà thôi, Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến như thế nào mà bị đánh gục? Có hay không dạng người đần độn như vậy chứ? Tình cảnh đó mà còn dám kịch liệt phản kháng?
Sở Thiên không trả lời, duỗi duỗi người, cười cười nói với Quang Tử nói:
- Anh Quang, ngày mai đem cái điện thoại có hình ảnh ướt át cùng cùng chi phiếu một triệu đưa đến cho Văn Sở trưởng, nhớ kỹ, tự mình đưa đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quang Tử con mắt sáng ngời, lập tức đã minh bạch nguyên nhân Tam đường chủ Tương bang Hàn Trinh Tiến bị đánh gục, dựng thẳng ngón tay lên đối với Sở Thiên nói lớn:
- Tam đệ, hay.