Đô Thị Thiếu Soái
Chương 153 : Bắn tỉa
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Vân Thủy Sơn Cư nằm ngay bên cạnh hồ. Sở Thiên cùng với Bát Gia lặng lẽ ngồi cho cá ăn. Nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn, Sở Thiên bỗng cảm giác dường như có điểm gì đó giống với mình. Chúng vì sự sống, vì miếng ăn luôn cố gắng tranh giành được nhiều thức ăn nhất. Thời đại này, ai cũng phải cố gắng liều mạng vì miếng ăn, ngay cả giới hắc đạo cũng phải như vậy.
Bát Gia ném hết số thức ăn, rồi xoa xoa tay. Sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Sở Thiên, lời nói có chút gì đó như khen ngợi:
- Sở Thiên! Cái kia của con có giá trị ba triệu. Người khác mất cả ba mươi triệu cũng không có được hiệu quả như vậy. Chỉ có con mới có thể làm được tốt như thế mà thôi.
Sở Thiên không nói gì. Khi tới đình, hắn kéo ghế cho Bát Gia ngồi rồi sau đó mới ngồi theo. Chú Trung nhanh chóng bưng lên một bình trà ngon châm cho Bát Gia và Sở Thiên. Sau đó, y cung kính đừng nhìn Bát Gia và Sở Thiên, một người từng là ông trùm của Thượng Hải và một người hiện tại là thiếu gia đang nổi của Thượng Hải.
Sở Thiên nhấp một ngụm trà, cảm giác miệng thơm mát liền buột miệng:
- Đúng là trà ngon.
Bát Gia mỉm cười cũng nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới nói với Sở Thiên:
- Đối với tình hình hiện nay thì Soái Quân cũng khó có thể tiến thêm một bước. Tình hình hai bên tương đương nhau. Tương bang đông người, Soái Quân thì binh giỏi. Nếu như hai bên liều mạng tấn công nhau, quyết phân thắng bại thì bên nào cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Sở Thiên gật đầu. Bát Gia nói hết sức có lý. Thế nhưng hiện tại, Sở Thiên nghĩ phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài càng lâu thì càng khó ra tay với Tương bang. Hắn liền mở miệng nói:
- Cha nuôi nói đúng. Hai bên mà liều mạng thì chắc chắn là tổn thất nặng. Thế nhưng nếu để lâu thì sẽ càng có nhiều các bang phái nhỏ sáp nhập vào Trường Tôn Cẩn Thành, khiến cho thế lực của Trường Tôn Cẩn Thành càng lúc càng mạnh. Tới lúc đó thật sự khó mà nhổ được chúng đi.
Bát Gia khẽ gật đầu. Lão cũng đã được kiểm chứng điểm này. Từ lâu, những bang phái lớn ở Thượng Hải rất dễ dàng tiêu hóa những cái bang phái nhỏ quy thuận kia thành thế lực của mình. Nhìn thấy Sở Thiên như đã tính trước, lão hiếu kỳ hỏi:
- Vậy con định làm gì bây giờ?
Sở Thiên nâng ly trà lên vừa ngắm mấy con cá bơi lội vừa cười nhạt:
- Vừa rồi khi cha nuôi cho cá ăn chẳng phải đã nói cho Sở Thiên rồi hay sao?
Bát Gia hơi sững sờ rồi lập tức cười ha hả, nói:
- Đúng là Thiếu soái. Vừa nói chuyện vừa nghĩ đối sách trong lòng. Xem ra Bát Gia nhận con làm con nuôi đúng là một việc tốt nhất trong đời.
Chú Trung đứng bên cạnh thở dài. Bát Gia nói chuyện với Thiếu gia, y nghe hoàn toàn không hiểu. Có lẽ bọn họ nói chuyện quá mức thâm sâu, còn mình đã già rồi.
Sở Thiên lại nâng ly trà lên, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì đột nhiên thấy trong nước trà phản chiếu lại một điểm sáng lập lòe. Hắn chưa kịp lên tiếng thì một viên đạn đã được bắn ra. Sở Thiên vội vàng vung Minh Hồng đao, chắn sau đầu mình. "Choang!" Viên đạn rơi xuống đất. Chú Trung nhìn thấy thì giật mình vội vàng nhào lên người Bát Gia, đồng thời hét to:
- Tay súng bắn tỉa.
Đám đệ tử Thanh bang ở Vân Thủy Sơn Cư nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng cầm vũ khí, tỏa ra xung quanh xem xét. Cô Kiếm đang nằm phơi nắng và Thiên Dưỡng Sinh liền vùng dậy, nhìn xung quanh.
- Sở quân không cần hỏi lại gã hay sao? Có lẽ có thể biết được một số tình huống có ích.
Sở Thiên lắc đầu, nở một nụ cười hết sức tự tin:
- Không cần! Những chuyện khác gã biết thì anh cũng biết. Bọn em là sát thủ của Sơn Khâu Tổ, được chị Lệ mời tới đây. Vốn bọn em định ra tay với Diệp Tam Tiếu nhưng sau khi Diệp Tam Tiếu chết, chị Lệ mới cho bọn em ra tay với anh.
Khả Nhi hơi giật mình nhìn Sở Thiên rồi nói:
- Làm thế nào mà Sở quân biết rõ được như vậy? Chẳng trách mà không ai giết được Sở quân.
Sở Thiên qua Khả Nhi hiểu được một chút tình huống của Sơn Khẩu Tổ. Trước mắt, Sơn Khẩu Tổ là một thế lực bạo lực có quy mô lớn nhất trong thế giới xã hội đen. Nó nắm số lượng những bang phái khắp toàn cầu cũng phải với một nhân số kinh người. Cơ cấu của nó theo hình Kim Tự Tháp, tương đương với bán hàng đa cấp. Sơn Khẩu Tổ chỉ là một cách gọi mà thôi. Phía dưới của nó chia ra làm Tổng chấp hành bộ, có chức vụ và phân công rõ ràng. Càng xuống dưới, các bộ phận lại càng thêm chặt chẽ. Chẳng hạn như có tổ Tùng Cương, tổ Ngọc Địa, tổ Xuyên Hợp, tổ Đại Bình… Tất cả được phân chia dựa theo thế lực và thực lực. Dưới nhưng tiểu tổ đó còn chia ra những tiểu tổ nhỏ hơn.
Mấy năm trước, Sơn Khẩu Tổ thiếp lập một tổ chức sát thủ lấy một cái tên hết sức nhẹ nhàng là Anh Hoa Mạn Thiên. Thành viên trong tiểu tổ được tuyển chọn kỹ lưỡng có thân thủ hơn người. Số lượng người vào thời kỳ cao nhất của nó đạt tới hơn năm trăm người. Ngoại trừ việc thay Sơn Khẩu Tổ loại trừ đối thủ ra thì Anh Hoa Mạn Thiên còn làm thuê cho người khác, tiến hành các hoạt động sám sát. Hàng năm, nó kiếm cho Sơn Khẩu Tổ tới mấy tỷ. Đây là một tiểu tổ hết sức quan trọng của Sơn Khẩu Tổ.
Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử được tổ chức phái tới Thiên triều làm nhiệm vụ ám sát. Thế nhưng vừa tới Thiên triều một ngày, liền nhận được mục tiêu thay đổi. Vì vậy mới có chuyện Khả Nhi ám sát Sở Thiên tại phòng mát xa. Sau khi thất bại, Khả Nhi có nói với Ưu Mỹ Tử rằng không thể nào ám sát Sở Thiên được, yêu cầu Ưu Mỹ Tử bỏ phương án B. Không ngờ, Ưu Mỹ Tử nhân lúc Khả Nhi không chú ý, mạo hiểm tới đây một mình. Khả Nhi thật sự không ngờ rằng đám người Sơn Điền Hạnh Hùng cũng đi theo Ưu Mỹ Tử và giết chết cô ấy.
Sở Thiên chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:
- Khả Nhi! Em vì Ưu Mỹ Tử mà phản bội lại tổ chức của mình thì có đáng không?
Khả Nhi như nhớ tới Ưu Mỹ Tử, lời nói có chút thương tâm, thở dài:
- Em và Ưu Mỹ Tử đều là cô nhi, lớn lên từ Cô nhi viện. Từ trước tới nay, tất cả mọi thứ đều do Ưu Mỹ Tử quan tâm, đối xử với em như em gái. Em gia nhập vào Sơn Khẩu Tổ hoàn toàn là vì Ưu Mỹ Tử. Chị ấy đi đâu là em đi đó. Chị ấy thành lập tổ sát thủ, em cũng đi theo. Em chẳng có tình cảm gì với Sơn Khẩu Tổ, chỉ vì Ưu Mỹ Tử mà thôi.
Ánh mắt của cô trở nên sắc như dao:
- Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết thì em muốn kẻ đó chết.
Sở Thiên có thể hiểu được sự thân thiết giữa Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử vốn nương tựa vào nhau từ bé, chia sẻ sự sống và cái chết. Chưa nói tới nhiệm vụ của Khả Nhi thất bại, cũng không thể trở về được.
Sở Thiên xoa xoa mũi, mỉm cười, nói:
- Khả Nhi! Hôm nay sẽ là ngày em báo thù cho Ưu Mỹ Tử.