Đô Thị Thiếu Soái
Chương 162 : Phong Thái Đẫm Máu
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Đối mặt với khu giải trí Ma Quỷ và Thiên Sứ, là một tòa sắp nhà bị phá bỏ. Bề mặt bên ngoài đen sì, cùng sự trống rỗng im lắng bên trong tăng thêm vài phần quỷ dị. Hai bóng đen giống như quỷ hồn nhanh đi vào, không một người phát hiện, có lẽ chỉ khi đứng gần mới có thể cảm thấy sự tồn tại của bọn họ. Toàn thân họ phát ra sát khí cùng hàn khí lạnh thấu xương.
Mai phục có tất cả tám xạ thủ bắn tỉa, bọn chúng chia nhau ẩn nấp ở các vị trí hẻo lãnh trên các tầng lầu. Ở đó rất yên tĩnh chỉ có tiếng thở hết sức nhẹ nhàng. Tất cả họ mặc đồ đen, họng súng giảm thanh ngắm thẳng vào cửa ra vào và con đường đi tới khu đô thị giải trí. Bọn họ đang chờ đợi người nào đó xuất hiện, cũng chờ đợi tín hiệu của ai đó. Bọn họ không quan tâm sẽ giết ai, có khó giết hay không, chỉ cần ai có đủ tiền có thể thuê bọn họ, khi ấy bọn họ sẽ sử dụng kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng hạ sát mục tiêu. Bởi vì bọn họ đều là các sát thủ chuyên nghiệp đảng cấp cao.
Lầu một, một con mắt sắc bén đang chăm chú quan sát cửa lớn khu giải trí "Ma quỷ và Thiên sứ". Hắn lần nữa sự dụng ống kính hồng ngoại để xác định chính xác mục tiêu. Một thanh niên anh tuấn, khóe miệng tràn ngập nụ cười thản nhiên. Tên sát thủ này miệng cười trào phúng, trong mắt hắn, tên kia chỉ là một xác chết, nhiều đối thủ khó nhằn hơn còn bị giết, huống chi tên tiểu tử lông chưa mọc hết này.
Ánh mắt chăm chú, quan sát kính ngắm, đọc các số liệu: "Tốc độ gió: 3m/s, nhiệt độ 21 độ, độ ẩm tương đối 30%. Sát thủ không thấy có động tĩnh gì, thả lỏng một chút, cọ cọ mắt, khi mở ra, nhìn thấy biểu tình người trẻ tuổi làm hắn không hiểu, trên người tản mát hàn khí thế làm hắn không thở nổi. Ngay lúc hắn uốn phản kháng lại, Cô Kiếm vẫn đứng sau lưng gã sát thủ dùng dao cắt đứt động mạch chủ nơi cổ hắn, gã sát thủ không tự chủ được mở miệng ra, Thiên Dưỡng Sinh cứng rắn nhét con dao đen nhánh vào họng hắn.
Thiên Dưỡng Sinh nhàn nhạt nói một câu:
- Kế tiếp đến lượt tôi.
Sau đó liền nhẹ nhàng đi trước, Cô Kiếm mỉm cười, lại ẩn mình vào trong bóng tối.
Lầu 7, hai tên sát thủ ẩn giấu vị trí có thể nhắm bắn có lợi nhất, nhìn như một xác chết không chút hơi thở. Góc chết trong mắt của bản thân được che chắn cực tốt, lại thêm bộ quần áo đen sì như màu của đêm đen yểm hộ, nếu còn có thể bị người phát hiện một cách đơn giản mà nói... ngoại trừ kẻ địch quá mạnh, tuyệt đối không phải do kỹ xảo ẩn nấp.Họ được nghe từ cố chủ thì kẻ bị giết lần này chỉ là một tên hắc đạo bình thường, ngoài gan dạ tỉnh táo và thân thủ tốt hơn một chút mà thôi, đối với những kẻ đánh lén bằng súng ngắm như họ sẽ không phòng bị, cho nên đối với nhiệm vụ ám sát mục tiêu lần này họ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng thân là sát thủ cấp cao, bọn họ được học phải cẩn trọng trong mọi tình huống. Hiện tại ,tay chân giữ nguyên vị trí đã 30 phút rồi, ngón trỏ tay phải một mực đặt ở trong cò súng, tùy thời bắn. Trong tám sát thủ ở đây, bọn họ là ưu tú nhất; từ lúc nổ súng tới khi đến mục tiêu căn bản không dến một giây, dùng súng ngắn cũng có thể đạt thành tích trăm phát trăm trúng, mỗi phát đều vỡ đầu, nếu không bọn hắn không có khả năng tồn tại ở nơi hoàn cảnh thay đổi mỗi cái nháy mắt như trên chiến trường.
Đêm ngày càng tối, toàn bộ tầng bảy tựa như một mảnh hắc ám, căn bản giơ tay ra không thể nhìn thấy năm ngón.
Đột nhiên, dưới sàn lầu 7, hai tên xạ thủ tự nhiên cảm thấy lạnh như băng, lấy tay sờ soạng, đó là nước. Trong lòng rất nghi hoặc, cũng cảm giác cổ quái, tính cảnh giác của sát thủ khiến bọn hắn rút ra súng lục, dùng kính hồng ngoại nhìn bốn phía lại không thấy cái gì cả. Đột nhiên, cảm giác tê rần từ hai chân truyền tới, một dòng điện lan tỏa toàn thân, súng trong tay cũng không cầm được, không tự chủ được kêu lên:
– A.
Dòng điện đột nhiên biến mất, hai bóng đen như sói đói lao vào hai con cừu non đã không thể động đậy chờ bị làm thịt.
- Chú Lâm, tỉnh lại đi.
Trưởng Tôn Cẩn Thành, Hàn lão gia tử cùng Trưởng Tôn Tử Quân, còn có mụ Lệ bi phẫn thét lên, nhưng mà, Lâm lão gia tử không bao giờ có khả năng nghe được bọn họ nữa, càng không thể tỉnh lại. Sở Thiên chắc là sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội muốn nổ súng bắn lén hắn.
- Tao muốn giết mày, giết chết mày.
Trưởng Tôn Cẩn Thành cuồng loạn hét lên:
- Anh em Tương bang đâu, giết chết tên nhóc con này cho tao.
Bang chúng Tương bang thấy bang chủ phát lệnh, lại từ từ vây lấy Sở Thiên. Ánh mắt vô cùng sợ hãi, ai cũng biết, chính mình vừa đi lên, nhất định trở thành quỷ hồn dưới đao của Sở Thiên, nhưng không đi lên, mình cũng sẽ bị ông chủ giết. Bọn họ bi ai bây giờ làm xã hội đen cũng thật khó.
Sở Thiên thở dài, ánh mắt vài phần bất đắc dĩ, vài phần tang thương, nhìn mấy người Tương bang cảm thấy bi tráng thương xót.
Lúc này trên người Sở Thiên đầy vết máu của kẻ địch, nhưng chiến ý vẫn vô cùng mãnh liệt, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ dung nạp tất cả, trên tay Minh Hồng chiến đao chảy xuống giọt máu cuối cùng.
Boong boong, loong coong, loong coong, boong boong, loong coong.
Một hồi thanh nhã du dương, tiếng đàn tranh âm vang, khiến cho màn đêm thêm phần bi ai.Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh. Trưởng Tôn Cẩn Thành lại lộ ra vẻ vui mừng.