Đô Thị Thiếu Soái
Chương 163 : Như Chu Xướng Văn
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
- Bàn Đại Hải cuối cùng cũng tới.Trưởng Tôn Cẩn Thành sắc mặt giãn ra, ánh mắt cao hứng hẳn. Bàn Đại Hải nói:
- Trưởng Tôn Cẩn Thành tôi làm sao trả ơn ông đây?
- Mười năm trước, tôi thiếu nợ ông một cái mạng, mười năm sau tôi trả lại cho ông.
Âm thanh đàn tranh vốn phát ra không ngừng, không có chút tình cảm nào, lại bỗng nhiên phát ra một tiếng nói. Mọi người lắng nghe theo hướng tiếng đàn phát ra cùng nhìn ra ngoài đại sảnh. Một người đàn ông trung niên có thân hình rất cao lớn xuất hiện, thân cao bảy xích năm thốn, nặng đến một trăm chín mươi cân, nhìn rất béo, hắn ôm lấy một cây đàn tranh cổ, sắc mặt hờ hững. Hắn có thân hình to béo nhưng lại không làm cho người ta cảm giác chậm chạp, trái lại, làm cho người ta cảm thấy rất rắn chắc, linh hoạt, toàn thân phát ra khí phách.
(*Bảy xích năm thốn: Một xích = 33.3 cm, 1 thốn = 3.33 c, vậy tất cả là hai mét năm, tả chả thực gì cả. Một cân Trung Quốc cỡ nửa kg, vậy là lão này nặng chín mươi kg)
Mọi người cẩn thận nhìn kỹ Bàn Đại Hải. Bang chúng Tương bang lại cảm thấy thất vọng, Bàn Đại Hải bị mù, trong hốc mắt đen xì, không hề có tròng mắt. Vốn các thành viên Tương bang đang trán nản, nhưng nhìn thấy sắc mặt vui mừng của bang chủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bang chủ mời cao thủ tới trợ trận, nhất định thực lực rất cao, bình tĩnh một chút, chắc đêm nay cái mạng nhỏ của mình được bảo toàn nhưng không ngờ, tên đó lại mù, một người thân thủ linh hoạt, to béo nhưng mù lòa, lợi hại mấy vẫn là bị mù thì làm được cái khỉ gì?
Trưởng Tôn Cẩn Thành chưa bao giờ vui mừng và yên tâm như lúc này. Nhớ tới mười năm trước, hắn từng thấy Bàn Đại Hải đánh một trận động trời. Tại hiểm cốc trong vùng Hắc Long Giang, Bàn Đại Hải cầm đàn tranh trong tay, độc chiến năm mươi tư tên tên đao phỉ. Đàn tranh vang lên tất có kẻ chết; chẳng qua vừa đánh một lúc, hắn bị ám toán, mù cả hai mắt chỉ có thể dùng tai nghe đoán định đối phương, nhưng tại hiểm cốc gió gào thét khiến hắn xác định khó vô cùng. Ngay cả như vậy, hắn bị trọng thương, nhưng vẫn chém chết năm mươi ba tên, còn một tên cuối cùng nhe răng trợn mắt cùng sợ hãi chém Bàn Đại Hải. Trưởng Tôn Cẩn Thành không hiểu sao lúc đó nổi lên lòng thiện, dùng súng bắn chết tên đao phỉ cuối cùng cứu Bàn Đại Hải một mạng.
Lúc ấy, Bàn Đại Hải được Trưởng Tôn Cẩn Thành cứu, đưa cho hắn tín vật cùng địa chỉ, nhàn nhạt nói:
- Thiếu nợ ông một mạng, tùy thời hoàn lại.
Sau đó, mang trong mình toàn vết thương biến mất trong mênh mông, bát ngát núi rừng.
Lần này, Trưởng Tôn Cẩn Thành bị Sở Thiên đánh cho tối tăm mặt mũi. Mấy tên sát thủ của mụ Lệ không có sức hoàn thủ bị Sở Thiên chém chết; hắn đã cực độ khiếp sợ nhưng lại chợt nhớ tới Bàn Đại Hải, nhớ tới Bàn Đại Hải thực lực cùng thân thủ phi phàm, vì vậy phái người cầm tín vật hy vọng thỉnh được ông ta tới, không ngờ ông ta tới thật.
Sở Thiên nhìn Bàn Đại Hải, nội tâm xiết lại. Đối phương hai tay to béo, nhưng nhìn các đốt ngón tay, cổ tay, Sở Thiên biết đối phương tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, nội ngoại kiêm tu; kim chung cháo, thiết bố sam luyện có thành tựu. Mặc dù bị mù, thoạt nhìn đầy bất lợi, nhưng Trưởng Tôn Cẩn Thành mời tới đối phó mình, mặt mũi hắn lại tràn đầy nhẹ nhõm, cùng sự yên tâm thì Bàn Đại Hải không phải hạng tầm thường, mình không thể chủ quan nếu không sẽ chết rất khó coi; cho nên nói, hiểu mình nhất nhiều lúc không phải là bạn của mình mà là địch nhân của mình.
Sở Thiên mỉm cười, mở miệng nói:
- Hóa ra ông là người ẩn mình ở trong đại sảnh cả buổi tối mà tôi cũng không phát hiện.
Bàn Đại Hải thở dài, trên mặt bình tĩnh như hồ nước, nhàn nhạt nói:
- Tôi vốn nghĩ không cần phải ra tay, mười năm nay đàn tranh đã không gảy một khúc "Ngư chu xướng văn" ; đáng tiếc, anh là cao thủ, tôi cả đời đã gặp không ít cao thủ lợi hại nhưng anh so với bọn họ còn đáng sợ hơn, tôi không muốn cùng anh liều chết đánh nhau, nhưng tôi thiếu nợ Trưởng Tôn Cẩn Thành một cái mạng, tôi sao có thể không trả lại hắn?
Dao bầu quả nhiên gãy đoạn, nhưng đồng thời trong khi hai tiếng đó phát ra, Sở Thiên cũng mỉm cười, tay trái hóa chỉ như thiểm điện chọc vào hốc mắt Bàn Đại Hải, lực đạo mạnh mẽ khiến máu chảy ra.
- A.
Bàn Đại Hải hét thảm, lui ra sau, mình đồng da sắt biến mất.
Sở Thiên thừa thắng xông lên, liên hoàn thiết cước đánh mạnh vào thân thể không còn thần công bảo hộ. Bàn Đại Hải lui về sau, phun ra máu tươi. Không để hắn có thời gian phản ứng, Sở Thiên phi thân lao tới Bàn Đại Hải. Dao bầu gãy thành hai đoạn đâm thẳng hốc mắt Bàn Đại Hải; sau đó Minh Hông chiến đao cũng đâm tới thân thể ông ta.
Sở Thiên rất kinh ngạc, song cước của hắn nghĩ rằng có thể đánh ngã Bàn Đại Hải, không thể ngờ thân thể quá cứng rắn. Nếu không phải lợi dụng lúc thanh dao gãy đoạn, Bàn Đại Hải khinh xuất mình tấn công vào mệnh môn là hai hốc mắt của ông ta thì có lẽ bản thân đã bị giết. Bây giờ phá được thần công của ông ta phải nhanh ra tay tiêu diệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Bàn Đại Hải bị thương nhưng không phải là vô lực tái chiến, linh hồn rung động, đau dớn, động tác hơi chậm lại, nhưng cũng đánh rơi được thanh đoản đao đang đâm về hai hốc mắt, lại chợt thấy Minh Hồng chiến đao đã đâm nát phòng hộ, xuyên qua cổ họng ông ta. Giờ khắc này Bàn Đại Hải không vui, không buồn, không có cảm giác không cam lòng mà tràn ngập thoải mái như một sự giải thoát.
Bàn Đại Hải từng vô số lần suy nghĩ kết cục của mình, không ngờ cuối cùng là chết trong tay cao thủ. Ông ta cảm giác thấy đáng giá, cho nên lúc ngã xuống rất vui mừng.
Bàn Đại Hải khóe miệng chảy máu, nói ra lời cuối cùng:
- Sao anh có thể biết đươc?
Sở Thiên mỉm cười, không có trả lời, trịnh trọng lạy thi thể Bàn Đại Hải ba lạy, Bàn Đại Hải là cao thủ, là một đối thủ đáng kính. Ông ta vì trả ân tình cho Trưởng Tôn Cẩn Thành mà bỏ mạng, người như thế trên thế gian đã rất ít rồi, cho nên Sở Thiên kính trọng ông.
Một người mù lòa bị chú ý nhất là ở con mắt cũng khiến người ta không chú ý nhất là con mắt, bởi vì, người ta cảm thấy mắt đã mù thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả, cho nên chẳng ai đi đối phó với một chỗ vô dụng. Bàn Đại Hải mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, duy chỉ có buông tha cho con mắt, bởi vì ông ta nghĩ mình cũng cảm thấy mắt đã mù không có gì dùng, không quan trọng phải đi luyện, cho nên những người khác càng không thể phát hiện đó là điểm yếu chí mạng của ông ta.
Sở Thiên phát hiện ra, nên Bàn Đại Hải chết.
Vừa vặn, Bàn Đại Hải ngã xuống trúng cái đàn tranh đã đứt dây, dây đàn rung lên, phát ra âm thanh cuối cùng:
- Tinh tinh, tưng tưng, tinh tưng.