Đô Thị Thiếu Soái

Chương 172 : Sự việc có biến

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Lý Thần Châu, lại là Lý Thần Châu, đồ chó hoang Lý Thần Châu.

Sở Thiên không cười nổi, khẽ lắc đầu nói:

-Tao đã đoán là ngươi, nhưng không nghĩ rằng thực sự là ngươi.

Phía bên kia điện thoại có người đang sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ đó là Sở Thiên, nhưng cũng lập tức cười lớn:

-Tao đã đoán ra mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục như vậy.

Sở Thiên thở dài một tiếng, xem ra tạm thời chuyện này không truy cứu được rồi, mình không thể tự mình đối phó được với cấp bậc của Lý Thần Châu lúc này, lãnh đạm nói:

-Bây giờ ta đã biết chuyện của các ngươi, không phải các ngươi muốn giết người diệt khẩu chứ?

-Trên thế gian này ai có thể giết được Thiếu soái đây?

Lý Thần Châu truyền tới tiếng cười khẽ, trịnh trọng nói:

-Thiếu soái, thẻ đỏ lần trước dùng có tốt không?

Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, cười nhạt, nói:

-Được, việc này kết thúc tại đây, sau này không ai nợ ai.

Sau đó bình tĩnh nói:

-Hy vọng sau này ta không phát hiện ra những việc như vậy trên địa bàn của Soái quân nữa, sự chịu đựng của Soái quân cũng có giới hạn.

Lý Thần Châu lại cười lớn, nói:

-Ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.

Sở Thiên này cũng thật thức thời, kết giao với người thông minh cũng chính là tiết kiệm sức lực, với sự thông minh của Sở Thiên, nếu thực sự hắn truy cứu việc này chắc chắn sẽ bị hắn điều tra ra ngọn nghành, sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có; nếu phái người đi giết Sở Thiên, thiên hạ này, Lý Thần Châu cũng không tìm ra được mấy người có thể đối phó với Sở Thiên.

-Trong tay ta còn có một quân cờ, còn có một người.

Sau khi nghe Lý Thần Châu bảo đảm như vậy, Sở Thiên mới nhẹ nhõm một chút. Ít nhất sẽ không làm những việc như vậy trên địa bàn Soái quân, nếu không một ngày xảy ra chuyện gì, bị lộ rồi, Thiên triều chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, gây ra sự đả kích lớn cho Soái quân. Nếu như vậy, tâm huyết của mình và Hải tử, Quang tử coi như vô ích, việc này tuyệt đối không được xảy ra.

Lý Thần Châu suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói:

-Quân cờ thì tặng Thiếu Soái chơi đi, còn người, thì không cần.

Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, nhẹ nhàng tắt điện thoại, sau đó đặt điện thoại cho người trực ban, nhìn một cái, vứt dao găm vào trong tay Thành ca, hai ngón tay làm động tác vạch qua cổ, sau đó bước đi không quay đầu lại, nhân viên trực ban thấy Sở Thiên không nói gì mà bỏ đi, biết hắn không cần mình, liền hét lên:

-Thiếu Soái, Thiếu Soái xin tha mạng.

Thành ca hiểu ý Sở Thiên, bước lên vài bước, đâm thẳng con dao găm vào = người trực ban, cười lạnh lùng nói:

-Xuống địa phủ mà hét, âm mưu giết Thiếu Soái, còn hại bố mày lo lắng.
-Đúng rồi, Tam đệ, đệ vừa nói có vài việc cần đích thân chúng ta đi làm, là việc gì vậy?

Quang Tử đã biết không phải Sở Thiên muốn rời Soái quan, liền nghĩ ngay đến việc Sở Thiên vừa nói.

Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói:

-Thứ nhất, Quang ca, anh tuyển chọn một vài tinh anh trong những tinh anh của Soái quân, đào tạo tốt bọn họ làm thành tiểu đội quân đặc biệt đến ma quỷ cũng phải sợ; như vậy mới đánh được địch, tự bảo vệ mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Quang Tử hưng phấn hẳn lên, vỗ đùi nói:

-Được, ta sớm đã muốn làm đội tử sĩ, trong hơn nghìn người, chắc chắc có thể chọn ra trăm người.

Sở Thiên lắc đầu, điềm nhiên nói:

-Quang ca, tuyệt đối không được nóng vội, em có ý kiến đầu tiên chỉ chọn khoảng mấy chục người là tốp huấn luyện đầu tiên, sau khi huấn luyện thành công lại chọn ra lần nữa, huấn luyện tốp này tăng độ khó lên một chút, sức chiến đấu sẽ tăng lên, đồng thời, những công việc của Soái quân vẫn diễn ra bình thường.

Hải Tử và Quang Tử nghĩ một lúc, gật gật đầu, thật có lý, nếu một lúc huấn luyện trăm người, trước tiên đừng nói đến kết quả huấn luyện ra sao, những việc của nội bộ quân cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên nhớ rằng địa bàn của Soái cùng rất rộng.

-Việc thứ hai, Hải ca, anh hãy để các anh em thân cận kiểm tra hàng hóa, nếu không không cho vào kho.

Sở Thiên nói đến đây, sắc mặt hơi trầm xuống.

Hải tử và Quang Tử tuy không biết vì sao Sở Thiên lại làm như vậy, nhưng những gì Sở Thiên nói đều đúng, vì vậy hai người đều gật đầu.

Vì để họ cùng chú trọng việc này nên nói sự việc tối nay cho họ, đương nhiên không nhắc đến Lý Thần Châu; nghe xong Hải Tử và Quang Tử đều hoảng sợ, không ngờ lại rắc rối phức tạp như vậy, một người không tốt sẽ liên lụy đến cả Soái quân.

Hải Tử trịnh trọng nói:

-Tam đệ yên tâm, ngày mai ta sẽ trực tiếp đi làm việc này.

Sở Thiên suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói:

-Ngoài ra phải điều tra ngay nguyên nhân Bá Đao Hội không quy thuận, em luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, trước khi em rời khỏi Thượng Hải, nhất định phải làm rõ.

-Thiếu soái, Đặng Siêu Đặng đường chủ xin gặp.

Một anh em Soái quân tiến vào nói.

Sau khi Thiên Lang giáo quy thuận Soái quân, Đặng Siêu đã bỏ cách gọi giáo chủ của mình đi, gọi thành một đường chủ của Soái quân.

Sở Thiên xao động, đêm khuya như vậy, Đặng Siêu xin gặp chắc chắn có chuyện quan trọng, liền nói:

-Mời vào.