Đô Thị Thiếu Soái

Chương 173 : Mưa gió sắp tới Phong Mãn Lâu

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Thủy Tạ Hoa Đô đèn điện sáng trưng, Đặng Siêu và Hắc Tiến vừa bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Sở Thiên vội vàng cung kính hô lên:

- Thiếu Soái

Sở Thiên vội đứng dậy tiến lên vài bước nghênh đón Đặng Siêu và Hắc Tiến, trước giờ vẫn coi anh em soái quân là người một nhà nên cũng không ra vẻ gì, vội vàng nói:

- Đặng đường chủ đêm khuya tìm tới ắt có chuyện lớn.

Đặng Siêu cười một cách cởi mở, ánh mắt có vài phần khen ngợi nói:

- Thiếu soái quả nhiên thông minh hơn người, vừa nhìn đã biết Đặng Siêu có ý đồ mới tìm đến.

Sau đó sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng nói:

- Chúng tôi phát hiện một đám người Nhật Bản không rõ thân phận.

Hắc Tiến ở bên cạnh nói thêm:

- Có thể là người Sơn Khẩu Tổ.

Sở Thiên nghe nói có thể là người Sơn Khẩu Tổ ánh mắt chợt sáng lên, ngẩng đầu lên nói đầy hứng khởi:

- Ồ, người Sơn Khẩu Tổ à? Đặng đường chủ mời ngồi xuống rồi từ từ nói.

Đặng Siêu và Hắc Tiến ngồi xuống, Quang Tử pha một ấm trà ngon rót đầy hai chén cho Đặng Siêu và Hắc Tiễn. Bình thường mọi người giống như là anh em cho nên làm những việc nhỏ như vậy cũng không cảm nhận được gì. Nhưng trong mắt Đặng Siêu và Hắc Tiến lại cảm động thêm vài phần, Sở Thiên bọn họ đối đãi với người khác chân thành như thế bảo sao những thuộc hạ của hắn lại không liều mạng chứ?

Hắc Tiến nhanh chóng uống một ngụm trà cho ngọt giọng, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói lại toàn bộ sự việc. Sau khi người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở khách sạn Đế Hào lần trước, bọn họ đã căn dặn thuộc hạ là phải chú ý tới người Nhật Bản xuất hiện. Trưa hôm nay có anh em báo về là có gặp một đám người Nhật Bản vào khách sạn "Hào Phương", trong đó có một người Nhật Bản trong lúc xoay người có nhìn thấy eo gã có giắt một khẩu súng. Quan trọng hơn là trên ngón tay của đám người đó đều khuyết mất một miếng nhỏ, rất giống với "nghĩa chỉ" của người Sơn Khẩu Tổ, cho nên đám anh em ở khách sạn "Hào Phương" đã lập tức thông báo cho Hắc Tiến.

Sau khi Hắc Tiến nhận được hồi báo lập tức dẫn người tiến lên tìm hiểu sâu hơn, khi vừa mới tới thì đám anh em ở khách sạn đã nói với Hắc Tiến, đám người Nhật Bản này từ sau khi vào trong phòng thì không thấy ra ngoài nữa. Hắc Tiến lập tức cho anh em đóng giả là người phục vụ đi thăm dò tình hình, kết quả phát hiện trong phòng không có một bóng người. Hắc Tiến cẩn thận kiểm tra lại băng camera giám sát mới phát hiện ra đám người Nhật Bản đó chia nhau ra rồi rời khỏi khách sạn "Hào Phương" bằng các lối khác nhau. Hắc Tiến và mọi người ở lại khách sạn "Hào Phương" chờ cho đến hơn 10 giờ tối cũng không thấy đám người Nhật đó liền vội vàng hồi báo cho Đặng đường chủ. Đặng đường chủ nghe xong cảm thấy việc này có thể lớn có thể nhỏ, sau một hồi suy nghĩ quyết định chạy tới báo cho Sở Thiên.

Sở thiên nghe xong trong lòng đã có thể chắc chắn đám người Nhật đó là người Sơn Khẩu Tổ rồi, thậm chí có khả năng là thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên. Thói quen chia nhau ra rời khỏi khách sạn và còn cả nghĩa chỉ tương đồng nữa, rất giống với bọn Tá Đằng. Chỉ có điều đám người Sơn Khẩu Tổ này đột nhiên xuất hiện là vì cái gì đây? Mụ Lệ thì đã chết rồi còn bọn Tá Đằng cũng sớm về chầu trời rồi, chắc hẳn là bọn họ tới tìm đám thành viên Anh Hoa Mạn Thiên của Tá Đằng chăng? Nếu quả thực là tới tìm bọn Tá Đằng thì dựa vào thực lực của Anh Hoa Mạn Thiên thì rất đơn giản để điều tra ra việc này là do soái quân làm, thậm chí có thể sẽ tìm mình để báo thù.

Tuy rằng trong lòng Sở Thiên có chút lo lắng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ hỏi Hắc Tiến:

- Đám người Sơn Khẩu Tổ đó có khoảng bao nhiêu người?

Hắc Tiến hiển nhiên đã tìm hiểu hết mọi tình hình nên trả lời rất lưu loát:
Sở Thiên thấy Đặng Siêu có hơi già nua nhưng ý trí chiến đầu thì vẫn trào dâng, trong lòng vô cùng cảm động, nắm tay Đặng Siêu nói:

- Đặng đường chủ nói gì vậy chứ, chỉ là bọn côn đồ thôi mà đâu cần thiết tới ông và tôi phải ra tay chứ. Đi, chúng ta đi lên tầng 3 vừa uống trà vừa ngắm cảnh.

Sau đó quay đầu nói với Hắc Tiến:

- Hắc Tiến huynh, làm phiền huynh dẫn quân bảo vệ cầu thang tầng 3, không được cho bất cứ người nào lên làm phiền tôi và Đặng đường chủ.

Hắc Tiến nghe được Sở Thiên căn dặn tiến lên một bước chắp tay kiên định nói:

- Thiếu soái yên tâm, Hắc Tiến còn thì Thiếu soái còn mà Hắc Tiễn không còn thì Thiếu soái vẫn còn.

Sở Thiên khen ngợi gật gật đầu, Khả Nhi lúc này cũng đi ra, trên mặt mang theo vẻ dịu dàng, tuy rằng vừa rồi thần sắc của các anh em soái quân nghiêm túc, ai mà biết được tối hôm nay lại có trận đại chiến chứ. Nhưng Khả Nhi lại rất bình tĩnh, đối với cô ấy mà nói, cô ấy là một cô vợ nhỏ của Sở Thiên, Sở Thiên tự nhiên sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, vì vậy đi tới nhẹ nhàng hỏi một câu:

- Người Sơn Khẩu Tổ tới rồi sao?

Sở Thiên cười dịu dàng ôm eo Khả Nhi nói:

- Có khả năng.

Sau đó nắm bàn tay mềm mại của Khả Nhi, ánh mắt vô cùng trìu mến.

Sở Thiên đã chắc tới 90% là người Sơn Khẩu Tổ, ngoài bọn họ ra thì ai dám đối đầu với soái quân chứ.

Khả Nhi nép vào bên người Sở Thiên thở dài nói:

- Đúng là nhanh thật đấy!

Trong mắt Sở Thiên nhìn một cách sâu sắc, đúng vậy, thật là nhanh, lực lượng của Sơn Khẩu Tổ quả thực là lớn mạnh một cách kinh ngạc. Có tiền quả thực có thể làm được bao nhiêu là việc nhưng lần này e rằng người Sơn Khẩu Tổ sẽ thất bại, bởi vì đối thủ của họ là Sở Thiên, một Sở Thiên chưa từng nhận thua.

Thủy Tạ Hoa Đô vẫn còn sáng đèn.