Đô Thị Thiếu Soái

Chương 176 : Cục trưởng mới

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Sở Thiên gần đây xử lý sự việc dứt khoát, nhìn thời gian, cả đêm để cho Bát Gia giúp sắp xếp yến tiệc với cha con Trương Đại Hải vào trưa ngày mai. Sau khi nhận được trả lời xác nhận của Trương Đại Hải, mặt của Sở Thiên hoàn toàn nhẹ nhõm, biết được kế hoạch của mình có thể thực hiện được, lập tức cùng với Đặng Siêu, Hải Tử và Quang Tử sắp xếp hành động chém giết vào tối mai.

Mấy người cực khổ đến nửa đêm mới tán đi. Sở Thiên uốn éo cái cổ đau nhức, duỗi duỗi người, trở lại phòng, nhìn thấy Khả Nhi vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, đợi mình. Sở Thiên đi qua, cúi người nhìn sát vào mặt Khả Nhi, sau đó mới lấy y phục Khả Nhi đã xếp để đi tắm.

Khi Sở Thiên đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Khả Nhi bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lén lút giống như con mèo con, cởi bỏ chiếc áo ngủ hơi mỏng, như con rắn trườn vào bồn tắm, ngồi trên tay Sở Thiên, hai tay vuốt ve lồng ngực của Sở Thiên, nhẹ nhàng nói::

-Sở Thiên, vất vả cho anh quá, Khả Nhi không có cách nào chia sẻ giúp anh những phiền muộn, vậy hãy để Khả Nhi hầu hạ anh chu đáo.

Sở Thiên không nói gì. ánh mắt nhẹ nhàng, Khả Nhi có chút ngượng ngùng, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng của Sở Thiên, rồi xuống mông, khe khẽ rên lên 1 tiếng, từ từ đung đưa, nước trong bồn trào ra ngoài.

Sở Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ hết sức ấm áp của Khả Nhi, tay trái đặt trên lưng Khả Nhi, tay phải đặt trên chiếc đùi trắng nõn đang di chuyển của Khả Nhi. Đang lúc ân ái, tai của Sở Thiên bỗng giật liên hồi, bắt đầu chuyển qua thế chủ động, hòa hợp 1 cách mạnh mẽ, sau 1 lúc, Khả Nhi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đột nhiên xiết chặt, sau đó lập tức buông lỏng xuống.

Sở Thiên kéo chiếc khăn tắm lớn, che cả Khả Thi và thân mình, kéo tấm mành cửa, nhìn bóng tối bên ngoài của sổ, lạnh nhạt nói:

-Tại sao ngươi cứ thích xuất hiện vào lúc này?

Một bóng người nấp bên ngoài cửa sổ mở hé đi vào, đứng cách Sở Thiên khoảng 3 mét, mặc bộ y phục màu trắng, đôi mắt vô thần, trên người toát ra một luồng khí lạnh, người này chính là "Chủ Đao Y Sinh" mà Sở Thiên từ lâu không gặp.

Chủ Đao Y Sinh nhìn xuyên qua tấm rèm phòng tắm, nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, lạnh nhạt nói:

-Phải nói, mỗi lần tôi xuất hiện, anh đều đang được vuốt ve an ủi.

Khả Nhi nghe có tiếng người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, muốn quay đầu nhìn lên, Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, hôn 1 cái, hạ giọng nói:

-Đừng quay đầu lại, cứ nằm trên người của anh.

Khả Nhi nghe theo nằm trên người của Sở Thiên không dám nhúc nhích, hai thân thể vẫn còn dung hợp cùng một chỗ, phía sau vẫn có người lạ đang nhìn khiến Khả Nhi cảm thấy có chút kích thích, tim đập rộn lên.

Sở Thiên bỗng nhiên nói với ra ngoài cửa sổ:

- Không có chuyện gì đâu, là bạn cũ, sẽ không đả thương anh đâu.

Sự bình tĩnh bên ngoài cửa sổ bỗng thấp thoáng 2 bóng người, rất nhanh biến mất trong màn đêm mênh mông.

"Chủ Đao Y Sinh" hơi ngạc nhiên, nói:

-Thật không ngờ bên cạnh tiểu tử như anh cao thủ như mây, thủ hạ của anh đã có thể phát hiện ra hành tung của ta, thân hình lại nhanh như vậy, quả thực khiến ta kinh ngạc.

Sở Thiên lười biếng nói:

-Hai người họ anh đều biết hoặc có nghe qua, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm.

Chủ Đao Y Sinh lại một lần nữa khiếp sợ, thở dài nói:

-Thiên Dưỡng Sinh là nhân tài mới xuất hiện trong giới sát thủ, vốn dĩ muốn giết anh, không ngờ lại đi theo anh. Cô Kiếm càng nổi danh trong giới giang hồ, ta gặp hắn chỉ có thể trốn mất dạng, không ngờ cũng đi theo anh.

Rồi lắc đầu:

-Xem ra lần này ta đến, có chút dư thừa rồi, bên cạnh anh có hai cao thủ như vậy, ai còn có thể làm tổn hại đến anh chứ?

Lòng Sở Thiên khẽ động, biết Chủ Đạp Y Sinh xuất hiện lúc này đoán chừng là có tin tức quan trọng muốn nói với mình, nên vội mở miệng nói:

-dù sao cũng đến rồi, thì nói ra đi, tránh lãng phí một lần đi, huống hồ nói không chừng sau này tôi sẽ trả lại cho anh một cái nhân tình.
-Uống xong đi mau đi, các ngươi đã quấy rầy đến bằng hữu của ta rồi đó.

Viên cảnh sát đầu lĩnh thấy cấp độ cao cấp của Soái Quân như Quang Tử còn đứng ngoài canh cửa, thiết nghĩ, người bên trong tôn quý đến chừng nào, trong lòng lạnh toát mồ hôi, vội vàng uống cạn chai rượu trong tay, vẫy tay những viên cảnh sát còn lại mang theo rượu trên bàn đi, lúc ra đi động tác khe khẽ, còn tươi cười nói với Quang Tử:

-Quang Ca, chúng tôi đi đây, khi nào rảnh uống trà, khi nào rảnh thì uống trà.

Quang Tử gật gật đầu, ánh mắt điềm đạm, không nói câu gì.

Vừa ra khỏi cửa, 1 viên cảnh sát mới ra trường quay đầu lại nhìn Quang Tử, nói 1 cách bất mãn:

-Chúng ta là cảnh sát, việc gì phải sợ những người xã hội đen kia?

Một tên cảnh sát lớn tuổi vội bịt miệng hắn lại, trán đã đổ mồ hôi, nhìn thấy Quang Tử chưa nghe thấy, mới thở phào nói:

-Đồ chó hoang, mày muốn chúng tao chết à, có bản lĩnh thì tự mình đi dập đầu chết mà so sánh với Soái Quân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cảnh sát đầu lĩnh cũng bị dọa cho hoảng sợ, đá tên cảnh sát trẻ tuổi 1 cái, nói:

-Sau này mày đừng theo chúng tao ra ngoài, mày không muốn sống thì thôi, chúng tao còn phải nuôi gia đình chứ.

Những viên cảnh sát khác cũng khinh bỉ nhìn tên cảnh sát mới tốt nghiệp này, hiện nay ai mà không biết Soái quân là đầu rồng lớn ở Thượng Hải, tên tiểu tử này lại không thức thời như vậy, đi với nó, e rằng sẽ có ngày chết vì mệt.

Sau khi quản lý trực ban mà phục vụ viên goi đến nhìn thấy những viên cảnh sát ka đi, vội bảo đầu bếp tranh thủ mang 2 khay thức ăn lên, bưng qua, siểm cười nói:

-Thì ra là Quang Ca, có mắt không biết thái sơn, bữa này do tôi là chủ.

Quang Tử gật gật đầu:

-Quản lý, anh không cần tiếp đãi chúng tôi, anh bận gì thì làm đi, bạn bè của chúng tôi có việc cần trò chuyện.

Quản lý trực ban đưa mâm thức ăn cho nhân viên phục vụ mang vào phòng, rồi tươi cười đi ra, trước khi đi còn nói với phục vụ viên:

-Trưa nay cậu không cần tiếp đãi khách nào khác nữa, ở đây nghe theo sự sai bảo của Quang Ca.

Trương Vinh Quý trong phòng hiển nhiên qua khe cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, trong lòng thầm cảm phục. Không ngờ thế lực của Soái Quân lớn như vậy, 1 tên thuộc hạ của Sở Thiên lại uy phong bát diện như vậy, dựa vào tên tuổi thì có thể dọa cảnh sát bỏ đi, xem ra sau này mình hợp tác với Sở Thiên mới thực sự là vương đạo.

Sau khi bên ngoài hết ồn ào, khẩu vị của mọi người bắt đầu tốt hơn, bắt đầu ăn uống náo nhiệt lại, Sở Thiên đang uống Trúc Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm giác có một vật mềm mại đang vuốt ve bắp chân của mình, khăn trải bàn dày và dài, thân thể của mọi người gần như bị mắc kẹt bên trong khăn bàn, Sở Thiên không cách nào nhìn thấy được là vật gì, ngẩng đầu thấy ánh mắt nóng lửa của Trương Nhã Phong đang ngồi đối diện, trong lòng bồi hồi 1 chút. Cô bé này đúng là to gan, dám khiêu khích mình ngay trong lúc này. Hắn đang nghĩ phải đổi chỗ, chân của Trương Nhã Phong đã kẹp lấy cây mệnh căn của Sở Thiên, Sở Thiên liền có phản ứng, nhưng không thể làm mạnh, tránh làm cho bọn Trương Đại Hải chú ý, chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại nhịn sự quyến rũ của Trương Phong Nhã.

Mặt của Sở Thiên đã ửng đỏ, cảm thấy không thể chịu nổi sự khiêu khích của Trương Nhã Phong, để tránh mình thực hiện nàng ngay tại chỗ, đành đưa ly rượu lên, nói với Trương Đại Hải đang ở xa mình nhất:

-Trương lão gia tử, cám ơn ngài đã hãnh diện vì tôi như vậy, cũng cám ơn ngài giúp đỡ Sở Thiên nhiều như vậy, sau này có việc gì Sở Thiên có thể làm được cứ mở miệng. Nào, tôi kính ngài 1 ly, Sở Thiên cạn ly, ngài tùy ý.

Sở Thiên vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, Trương Nhã Phong có chút bất đắc dĩ, đành rút đôi chân đang mang tất lại.

Trương Vinh Quý thấy Sở Thiên kính trọng cha mình như vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, Trương Đại Hải nhìn thấy Sở Thiên đứng dậy, cũng đứng lên:

-Thiếu soái là rồng trong loài người, sau này đừng nói chuyện giúp đỡ hay không giúp đỡ, người một nhà đương nhiên là phải tương trợ lẫn nhau, nào, Thiếu Soái, Bát Gia, Vinh Quý, chúng ta cùng uống 1 ly, cầu chúc chúng ta ở Thượng Hải mở mày mở mặt, vinh hoa phú quý.