Đô Thị Thiếu Soái

Chương 177 : Nữ phóng viên

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Bữa cơm này hết cả tiếng đồng rồi, đối với những người như Sở Thiên và Trương Vinh Quý mà nói, cả tiếng đồng hồ đã đủ thỏa đàm mọi chuyện cần thiết, từ lạ lẫm trở thành huynh đệ quen thuộc, cho nên khi họ cùng ra khỏi phòng, khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười sáng lạn, tất cả mọi người đã lấy được thứ mình muốn, nghĩ tới tương lai phong vân một cõi tại Thượng Hải, có thể không vui sao?

Hai tiếng tạch tạch truyền vào tai Sở Thiên, đồng thời mang theo ánh sáng lướt qua mắt Sở Thiên, tay phải Sở Thiên nhẹ nhàng nâng lên, một đồng tiền xu thế như chẻ tre đánh lên vật thể trên tay một người phụ nữ đang ngồi tại một cái bàn trong đại sảnh. Người này kêu ai nha một tiếng, cổ tay bị lực đồng tiền xu chấn đau nhức, vật thể tạch một tiếng lăn xuống từ trong tay cô ta. Ánh mắt tất cả mọi người lập tức nhìn về vật thể kia, đó là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, mặt kính đã bị đồng tiền xu đánh nát, tiền xu còn găm trong máy ảnh, không khỏi thầm than người bắn đồng tiền xu mạnh mẽ.

Trương Đại Hải và Trương Vinh Quý nhìn thấy máy ảnh kỹ thuật số này, sắc mặt đều thay đổi, chắc chắn cô gái này đúng là phóng viên, chụp được hình mình cùng đám người Sở Thiên, lại làm chút mánh khóe, sinh sự từ việc không đâu, như vậy kiếp sống chính trị của mình sẽ phải chịu ảnh hưởng. Sở Thiên nhìn mặt nói chuyện, tất nhiên biết hai vị nhân viên chính phủ này lo lắng bản thân ở cùng một chỗ với người xã hội đen bị đưa ra ánh sáng, sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan, vì vậy cười cười, sờ cái mũi, nói với Quang Tử:

- Anh Quang, trước tiên anh đưa Bát gia cùng Trương Ủy viên, Trương Cục trưởng lên xe.

Sau đó hắn quay đầu nói với Trương Vinh Quý:

- Yên tâm, tự tôi xử lý.

Cha con Trương Đại Hải nghe Sở Thiên nói tự mình xử lý, tâm tình buông lỏng. Sở Thiên tự mình xử lý, vậy không có vấn đề gì rồi, trong lòng không khỏi cảm thán tiểu tử này nhìn mặt nói chuyện thật sự khiến người ta bội phục, có thể biết rõ mình suy nghĩ cái gì, quan hệ với Sở Thiên thật sự là dùng ít sức, vì vậy cười cười, dưới sự hộ tống của Quang Tử, dần dần đi ra phía cửa lớn.

Sở Thiên quay đầu, chậm rãi đi tới bàn ăn kia. Cô gái vừa làm rơi máy ảnh kỹ thuật số đã nhặt máy ảnh lên xem, thấy máy ảnh tổn hại không còn bộ dáng, trong lòng rất căm tức, chẳng qua không biết là ai ném đồng xu, nhưng chắc chắn là đám người Sở Thiên, đang muốn tìm họ tính sổ, nhóm người kia đã đi rồi, Sở Thiên từ từ đi tới chỗ cô, cô gái này nhìn thấy Sở Thiên khoảng 18 tuổi, trong lòng có vài phần hiểu không rõ.

Sở Thiên vừa mới đi tới trước mặt cô gái, còn chưa mở miệng, cô gái kia đã lớn tiếng dọa người, ngữ khí không tốt:

- Em trai, người lớn đâu? Máy ảnh của chị là mấy người làm hỏng đúng không?

Sở Thiên dùng ánh mắt liếc cô gái này, một khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mày dài nhỏ, tuy rằng màu da hơi đen, nhưng thực sự có vài phần tú lệ, giữa lông mày có một cỗ thanh khí mờ ảo, có ba phần quật cường. Sở Thiên mỉm cười, nụ cười mê người, lại khiến cho trái tim cô gái này khẽ chấn động, trên thế giới này, lại có nụ cười tinh khiết động lòng người như thế, bất tri bất giác địch ý đã giảm xuống.

Sở Thiên sờ mũi, nhàn nhạt nói:

- Máy ảnh quả thực là chúng ta làm, nguyên nhân làm hỏng là do cô chụp ảnh, hơn nữa là chụp chúng tôi.

Ba vị thực khách ngồi cùng bàn cô gái không tự chủ được nở nụ cười, cô gái móc giấy chứng nhận ra, giơ ra trước mặt Sở thiên, cười nhẹ nói:

- Em trai, chúng tôi là phóng viên, chúng tôi đương nhiên có thể chụp thứ chúng tôi muốn.

Sở Thiên thấy tên cô gái cùng tòa soạn báo của cô từ bên trong thẻ căn cước: Báo Thành Thị Phương Nam, Phương Tình.

Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Hóa ra mấy người là phóng viên của tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam à, lần này tới Thượng Hải là muốn tạo tin tức từ chuyện không đâu à? Mấy người có biết mấy người làm xấu hình tượng đô thị quốc tế của Thượng Hải bao nhiêu lần không? Lại muốn cho danh dự người Thượng Hải bị tổn thương bao nhiêu?

- Chúng tôi không tạo tin tức từ chuyện không đâu, chúng tôi nói sự thực, dùng lương tâm phóng viên để nói chuyện.

Nữ đồng sự của Phương Tình hô lên lần nữa.

Thành ca lộ ra nụ cười đoán không ra, bộ dáng đọc đủ loại thi thư nói:

- Sự thực? Lương tâm? Nếu như tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam của mấy người có thể đưa ra một danh sách bài báo hay của mấy người, chúng ta lập tức quỳ xuống xin lỗi. Đừng nói, tỉnh thành mấy người rất thuần khiết, không có vụng trộm, mắt người Thượng Hải sáng như tuyết nhé.

- Chúng tôi, chúng tôi…

Nữ đồng sự của Phương Tình nhất thời không biết nói gì cho phải, không thể tưởng được xã hội đen Thành ca này có thể nói chuyện, quả thực khiến cô giật mình.

Thật ra tòa soạn báo Thành Thị Phương Nam chỉ là một tòa soạn báo vùng duyên hải phía nam, hơi có chút tên tuổi ở vùng duyên hải phía nam, sau này bởi vì có can đảm vạch trần những tham quan ô lại, hoặc công trình kém chất lượng, hoặc công ty vụng trộm đưa ra thị trường…, mà dần dần có tên tuổi, có được độc giả nhất định, nhưng rất nhiều chính quyền địa phương vùng duyên hải đều căm thù tòa soạn Thành Thị Phương Nam đến tận xương tủy. Bởi vì tòa soạn Thành Thị Phương Nam làm giàu chủ yếu dựa vào vạch trần sự thối nát của tỉnh thành khác, tại tỉnh thành của tòa soạn một tin tức cũng không dám đăng, như vậy mới được tỉnh thành của mình tuyên truyền hài hòa. Hành vi bất công như thế khiến cho người khác cảm thấy rất hổ thẹn, cho nên chính quyền, thậm chí dân chúng tỉnh thành khác đều không có thiện cảm với tòa soạn Thành Thị Phương Nam.

Thực khách đại sảnh phần lớn là người địa phương lớn lên tại Thượng Hải, nghe nói mấy cô gái này đúng là phóng viên tòa soạn Thành Thị Phương Nam, lòng đồng tình lập tức giảm đi một nửa, lại nghe những lời kia của Thành ca, kết hợp phán đoán thường ngày của mình, hoàn toàn thu hồi lòng sự ủng hộ, thậm chí có người âm thầm tán thưởng, hi vọng đám người Thành ca đuổi mấy phóng viên làm xấu hình ảnh quốc tế của Thường Hải này rời khỏi Thượng Hải.

- Đúng, khiến họ giao toàn bộ ảnh chụp ra đây, hủy đi, tránh cho thanh danh Thượng Hải bị xấu đi.

Một số thực khách hô lên.

Sở Thiên âm thầm gật đầu, Thành ca này quả thật có vài phần vô sỉ của chính khách, lật ngược phải trái không chỉ mặt không đổi sắc, còn có lực lượng mười phần như thế, vì vậy yên tâm rời đi, lúc tới cửa, còn đặc biệt ngắm nhìn Phương Tình.

Đôi mắt Phương Tình vừa vặn nhìn chăm chú Sở Thiên, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Phương Tình dĩ nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu, trong lòng lại bối rối không hiểu, không tự chủ được tự hỏi: Mình làm sao vậy? Sao lại tim đập thình thịch với cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình?

Sở Thiên hiển nhiên không biết Phương Tình nghĩ gì, bởi vì hiện giờ trong lòng hắn nghĩ đến kế hoạch chém giết vào buổi tối, đánh xong trận này, Thượng Hải chính thức yên ổn.