Đô Thị Thiếu Soái
Chương 205 : Tia Sáng Mặt Trời
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Mưa không biết ngừng rơi tự bao giờ.
Một tia nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống, làm sáng rọi Sở Thiên và Anh Danh Thần Vũ.
Sở Thiên thoáng nhận thấy chuyện cũ chua xót, kinh nghiệm đau khổ được cất giấu từ trên mặt của Anh Danh Thần Vũ nhưng lưng của anh ta vẫn thẳng, ánh mắt vẫn bình thản như trước, trong cơ thể vẫn tiềm ẩn một sức lực đáng sợ.
Tia sáng mặt trời sau cơn mưa rào vì sao luôn ấm áp đặc biệt như vậy? Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ, toàn thân dần dần nhập vào trong không khí.
Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh trong lòng đều hơi động, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt Sở Thiên không thấy một chút chấn động, giống như nhập tâm cao độ, giữ vẻ trang nghiêm nhưng lại có một cảm giác phong lưu khoáng đạt nói không rõ, hợp lại tạo nên sức hút rất kì lạ, phong thái rất kinh người làm những người quen biết Sở Thiên lần đầu thấy cảm giác lạ thường như vậy.
Anh Danh Thần Vũ nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu chầm chậm giờ hai tay lên, hợp vào nhau làm khí tường trước người ngưng tụ lại, khí thế bá đạo dần dần hình thành, phát tán ra khí bức người.
Trọng tài cảm thấy da thịt có phần đau đớn, vội vàng lùi lại phía sau năm sáu bước, trốn vào trong góc trống.
Hai tay Anh Danh Thần Vũ biến thành hình chữ thập, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc mặt hiện ra huyết hồng kiều diễm, thần thái lại giống hệt như người định cao tăng, tình cảnh quỷ dị không thể hiểu được
Trong lòng Sở Thiên lạnh nhạt: cuối cùng cũng ra tuyệt chiêu.
Sở Thiên không dám khinh thường, vận chân khí bắt đầu đối kháng với khí thế bức người của Anh Danh Thần Vũ.
Hai người không ngừng phát khí thế, cả sân huấn luyện nhất thời dâng lên cảm ứng thảm thiết bành trướng. Kình khí ma sát làm phát ra những âm rít, cuộn tròn, giao chạm công kích, quần áo phật dương, tình cảnh quỷ dị, giống như đột nhiên Phong Ba nổi lên, thật lâu sau bỗng dưng dừng lại.
Trong phút chốc chân trái của Anh Danh Thần Vũ tiến lên trước, tay phải biến thành quyền, hướng thẳng tắp về phía Sở Thiên.
Hơn trăm người xem dưới khán đài mắt trợn tròn, mồm há hốc hai người rõ ràng cách nhau chừng bảy tám mét thế nhưng Anh Danh Thần Vũ chỉ tiến một bước mà nắm đấm hết lần này đến lần khác đấm thẳng tới trước ngực Sở Thiên lẽ ra phải đi ba tới bốn bước chứ, thần kì giống như trò chơi ảo vậy.
Trong mắt Sở Thiên, Anh Danh Thần Vũ lợi dụng bộ pháp tiến lên phía trước kéo theo cả người phía sau, nhìn như một bước nhưng phía trước là 6m tạo ra ảo ảnh Súc Đại Thành Thốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Bộ phát như vậy, lần đầu tiên Sở thiên được thấy, trong lòng thầm khiếp sợ, có lẽ đây chính là thân pháp của Ninja? Quả nhiên không bình thường.
Quyền pháp của Anh Danh Thần Vũ lại càng lợi hại, tấn công chủ yếu vào ngực của Sở Thiên nhưng điểm này lại có thể bao phủ hết hoàn toàn thân ảnh của Sở Thiên, làm Sở Thiên dù có tránh sang chỗ khác thì vẫn sẽ bị khí cơ kéo xuống, nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ đều có thể như con sói đói ngửi thấy mùi máu tanh ngay lập tức xông tới cắn xé, bất cứ ai cũng khó mà tưởng tượng được trên thế gian lại có người cường hãn như vậy.
Sở Thiên thấy Anh Danh Thần Vũ đang tiến tới gần, bỗng cảm thấy như bị sét đánh. Không những sức mạnh cả người biến mất vô cớ, không thể tiếp tục được nữa, càng làm hắn kinh hãi chính là cảm giác đáng sợ mà nắm đấm chủ động xông vào đối thủ mang tới. Sở Thiên định thần, không sợ hãi, nhìn nơi nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ phát ra không phải lực điểm đích thực, uốn éo nghiêng người, tay phải nắm nửa nắm đấm hướng lên phía trên mà đánh. Nắm đấm ở giữa của Anh Danh Thần Vũ bỗng nhiên trầm xuống, không hơn một phân cũng không thiếu một phân, rồi lập tức hai người lại tách nhau ra lần nữa.
Tay hai người đều cảm thấy hơi đau nhức, khí huyết của cả hai đều lộn xộn.
Hơn trăm quan binh hai nước ở dưới khán đài, vốn đang nghẹn ngào kinh hô, lo lắng thay cho Sở Thiên, lại lập tức biến thành lời tán thưởng. Lẽ ra ban đầu rõ ràng là nhìn thấy tay phải của Sở Thiên còn chênh nửa xích mới chống đỡ được nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ, nhưng giờ mới biết nguyên nhân chính là độ lệch. Độ lệch đã làm nên điều thần kì.
Hà Ngạo Vi tâm tình phức tạp, thần sắc khẩn trương nhìn trận đối chiến trên sân đấu. Nên nói là, chủ yếu vẫn là Sở Thiên, ấn tượng vừa xấu, vừa tốt vô tình đã làm hình tượng Sở Thiên trong lòng cô ngày càng lớn dần.
- Nếu như là tôi, thì đã thua rồi.
Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, thành thật thừa nhận:
- Tôi cũng thua rồi.
Sở Thiên vất vả lắm mới thoát ra khỏi sự bao vây của binh sĩ khu cảnh bị, đi đến bên Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh, uốn éo cổ nói:
- Chúng ta về nhanh thôi.
- Về? Sao có thể để thiếu soái về sớm vậy chứ
Hà Hãn Dũng cười cười cởi mở, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Để buổi tối Hà Hàn Dũng làm gì đó chúc mừng thiếu soái nếu không thì cha tôi nhất định trách tôi không biết làm người mất.
Sở Thiên không biết làm gì, cười khổ nói:
- Có thể không ăn không?
Buổi trưa ăn cơm của cha tối lại ăn cơm của con, ăn của họ nhiều quá không có gì là tốt cả.
- Không thể.
Cả Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi cùng lúc hét "không thể", lộ ra khí thế hùng hổ.
Sở Thiên kì quái nhìn Hà Ngạo Vi, cô gái này không phải rất ghét mình sao? Sao đột nhiên thái độ lại trở nên tốt như vậy?
Hà Ngạo Vi thấy Sở Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt, trong lòng có chút hoảng hốt, không dám nhìn Sở Thiên. Cái vẻ bá đạo trước đây giờ bỗng nhiên không thấy nữa.
Tâm tư con gái như gió mây tháng sáu vậy, không ai đoán được.
Hà Đại Đảm đứng ở văn phòng của mình, kéo tấm rèm, mở cửa sổ ra. Sau trận mưa không khí trong lành lập tức tràn vào, trà Ô Long nhân sâm vừa mới pha ở trong tay tản ra hương thơm ngọt ngào, ông ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay thấy thân thủ hơn người của Sở Thiên, thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì quan hệ giữa Sở Thiên và Lý Thần Châu được khẳng định thêm một bước; lo lắng là vì mình nhìn thấy giá trị của Sở Thiên, tự nhiên Lý Thần Châu cũng nhìn thấy, mình phải làm sao mới giành được sự hợp tác của Sở Thiên đây?
Hoàng hôn bao la mờ mịt, núi xa là màu nâu, màu nâu mang theo màu xanh sẫm. Trong hoàng hôn cuối cùng của ngày mùa hè này, trời đất dường như chứa đựng một điều phiền muộn gì đó không thể nói rõ được.