Đô Thị Thiếu Soái

Chương 206 : Tình Cảm Của Hãn Dũng

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Trời dần tối, không khí sau mưa vẫn luôn trong lành.

Đèn chỗ gần chỗ xa dần dần bật sáng.

- Rất nhiều người mất đi và có được chỉ trong thời gian một đêm.

Hứa Văn Cường trong "Bến Thượng Hải" đã từng nói như vậy.

- Thiếu soái, lên xe đi.

Hà Hãn Dũng bấm còi, hét về phía Sở Thiên.

Sở Thiên duỗi người, chuẩn bị bước vào xe jeep của Hà Hàn Dũng. Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại vì anh trông thấy một chiếc xe Mercedes từ phía cửa của khu cảnh bị đi tới, khiến hắn ngạc nhiên không phải là chiếc xe Mercedes này mà là biển số xe của nó: Chiết A88V88.

Đây không phải chiếc xe Mercedes trước cửa quán café ở trên đảo sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ Dư Hiểu Lệ và giáo sư Vương cũng tới khu cảnh bị? Trong lòng Sở Thiên có chút buồn bực.

Sở Thiên vô ý mà có ý nói với Hà Hãn Dũng ngồi trên xe jeep:

- Anh Dũng, vừa rồi em nhìn thấy một chiếc xe có biển số xe rất may mắn đi tới "Chiết A88V88", không biết biển số xe đó từ đâu mà ra, em cũng muốn làm biển số xe may mắn như vậy.

- Chiết A88V88?

Hà Hãn Dũng vẫn không nói gì thì Hà Ngạo Vi lại cười khổ một trận, tên tiểu tử này chẳng lẽ không thể bình thường một chút được sao, chẳng lẽ không thể không tự cao tự đại như vậy sao? Rồi cô lập tức mở miệng nói:

- Cả Chiết Giang cũng chỉ có một chiếc xe như vậy, biển số xe đó có thể bán được gần ngàn vạn, chủ nhân của nó chính là Đường Đại Long, không biết thiếu soái có phải muốn làm một chiếc như vậy không?

Gần ngàn vạn? Thần thánh ơi, số tiền có thể mua bao nhiêu ngôi nhà mà lại bị người ta đem đi mua một cái biển xe, cái tên Đường Đại Long giàu thật đấy.

- Đường Đại Long là ai? Sao lại giàu như vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?

Sở Thiên hiếu kì nhìn Hà Ngạo Vi đồng thời nghĩ, cô gái này đã không còn hận mình giống như hồi sáng nữa rồi, lời nói cũng khách khí nhiều rồi, con gái đúng là thiện biến.

Lần này đến lượt Hà Hãn Dũng cười khổ, lắc đầu, hỏi lại Sở Thiên:

- Người anh em, đừng nói với tôi cậu chưa từng nghe qua tên Đường Đại Long, cậu đã từng đến Hàng Châu chưa?

- Chưa từng nghe, sao vậy? Không lẽ anh ta nổi tiếng lắm sao?

Sở Thiên có chút buồn bực, sao mình nhất định phải nghe qua cái tên Đường Đại Long chứ?

Hà Hãn Dũng khởi động xe jeep, đi tới quán bar lớn nhất của Thượng Hải, ăn mừng thì chọn một nơi điên cuồng một chút thì tốt hơn, đến mấy tiệm cơm quán rượu truyền thống thì dù có mỹ vị thế nào, dù có rượu ngon thế nào thì đều làm người ta không thể vui được, điều thiếu chính là không khí.

- Nói với cậu như thế này vậy, nếu lợi nhuận mỗi ngày của Hàng Châu mà 10 tệ vậy trong đó có 2 tệ là của Đường Đại Long.

Hà Ngạo Vi cũng không biết vì sao trở nên chịu nghe Sở Thiên nói chuyện, còn mang theo chút nhẫn nại và vui vẻ mà ngay cả cô cũng khó thấy nói:
Hà Ngạo Vi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt đỏ ửng sau khi uống rượu của cô làm động lòng người.

Dũng thiếu gia, 15 phút sau Ca Mỹ Lệ sẽ lên sân khấu.

Sau khi gõ cửa quản lý trực ban nhanh chóng bước vào, thân mật nói với Hà Hãn Dũng:

- Tôi đã giữ cho anh vị trí quan sát tốt nhất ở phòng ngoài rồi.

Nét mặt Hà Hãn Dũng lộ ra vẻ vô cùng mong đợi, còn kích động gật đầu nói:

- Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ ra.

Cái "lát nữa" này nhiều lắm chỉ có 30 giây.

- Anh em, cùng ra ngoài xem đi.

Hà Hãn Dũng dường như không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, đứng dậy, mời Sở Thiên đi trước.

Sở Thiên nhìn cả bàn bày đầy thức ăn, lắc đầu nói:

- Anh đi trước đi, tôi muốn thưởng thức xong bàn thức ăn ngon này đã rồi mới đi xem.

- Anh, anh nóng lòng thì đi trước đi. Em với thiếu soái nghỉ ngơi một lát rồi sẽ ra.

Hà Ngạo Vi ngồi trên ghế sa lon, thở phì phào. Ly rượu mạnh đầy vậy mà vội vàng uống như vậy, Hà Ngạo Vi tự nhiên ngăn không nổi men say rồi.

Hà Hãn Dũng gật gật đầu nói:

- Được vậy tôi đi trước, mọi người nghỉ lát rồi qua.

Nói xong anh ta liền mang nụ cười không thể che dấu mở cửa rời đi.

Trong phòng chỉ có Hà Ngạo Vi cùng Sở Thiên, Sở Thiên lẳng lặng ăn đồ ăn lại cảm thấy Hà Ngạo Vi đang nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Hà Ngạo Vi đang ngơ ngác nhìn mình. Hai ánh mắt giao nhau cùng một chỗ, lúc làn váy đặt một bên ghế sa lon không cẩn thận bị tung lên, màu đen mép quần lót đúng lúc phát ra tín hiệu mê người.

Sở Thiện vội cúi đầu, nhấp một hớp rượu nén sự xúc động của mình xuống.

Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh ở bên cạnh đang cố lấy bát cơm trắng, bất cứ lúc nào, ăn no ăn ngon đều làm người làm người ta cảm thấy sung sướng.

Ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng nhạc, giai điệu động lòng người, nhịp điệu lắc lư, trầm thấp truyền đến, đúng là "Cựu Hoan Như Mộng".