Đô Thị Thiếu Soái

Chương 220 : Cái Chết Của Đội Viên Tìm Kiếm Cứu Nạn

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Lúc con dao của Tiểu Báo cách Sở Thiên chỉ còn mấy tấc thì lại không thể nào chém xuống được nữa, bởi vì tay của Sở Thiên đã đâm vào cổ tay của gã. Đau nhức khiến cho cả cánh tay của gã không còn sức lực, Tiểu Báo nghiến răng, định chuyển dao qua tay bên kia thì chân phải của Sở Thiên đã tràn đầy sức lực đạp mạnh một cái, cả người Tiểu Báo giống như một quả bóng bay bị xì hơi đã về phía sau. Gã ngã "rầm" một cái đúng vào ngọn đèn, không chỉ ngọn đèn bị tắt mà còn đánh thức cả bọn Dư Hiểu Lệ dậy hết. Vốn dĩ bọn họ đang ngủ say tưởng rằng lại bị tấn công vội vàng rút dao, lấy súng ra chuẩn bị hướng vào bóng đen Tiểu Báo kia chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu Báo cũng là dân giang hồ lâu năm nên biết, nếu mà không lên tiếng thì mình rất có khả năng bị người mình giết chết, vì vậy mới hét lên:

- Là tôi, là tôi, tôi không cẩn thận nên mới ngã.

Dư Hiểu Lệ bảo Hứa Giai Giai đi thắp một ngọn đèn khác lên, bước tới phía trước nhìn thấy bóng đen kia đúng là Tiểu Báo, còn cả nồng nặc mùi rượu nữa, trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn kìm nén lại nói:

- Tiểu Báo, cậu nửa đêm nửa hôm không chịu trực đi còn làm cái gì vậy? Cậu lại uống rượu rồi đúng không?

Tiểu Báo đưa ánh mắt tức giận nhìn Sở Thiên, chịu đựng sự đau đớn ở cổ tay và phần lưng che dấu nói:

- Tâm trạng tôi không tốt cho nên mới uống một chút rượu, không cẩn thận đã làm hỏng cái bóng đèn.

- Tâm trạng của cậu chúng tôi có thể hiểu được, nhưng cậu phát ra động tĩnh như vậy rất dễ bị người của mình giết chết đó.

Dư Hiểu Lệ xem ra rất bất mãn với việc mình bị làm cho kinh ngạc:

- Thôi bỏ đi, cậu đi ngủ đi, Hà Kiện và Lưu Toản chịu khó một chút thay phiên nhau trực đi.

Sở Thiên mỉm cười để Phương Tình lấy máy may mini may vết rách ở lều, rồi nằm xuống ôm Phương Tình ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, Sở Thiên vẫn còn chưa mở mắt thì bỗng nhiên Hứa Giai Giai hét lên một tiếng đánh thức hết cả mọi người dậy. Tuy rằng mới vào núi được 1 ngày nhưng phản xạ của mọi người cũng đã rất nhanh. Nghe được tiếng hét của Hứa Giai Giai thì lập tức từ trong lều chạy ra, trong tay tự nhiên cũng cầm theo binh khí. Thấy Hứa Giai Giai đứng bên ngoài đần người ra thì vội vàng tiến lên phía trước hỏi xem cho chuyện gì xảy ra.

Hứa Giai Giai không nói câu nào chỉ toàn thân chấn động, bàn tay bóng loáng đang run rẩy chỉ về phía không xa kinh hãi nói:

- Mọi người nhìn bên kia xem, Đại Hổ kìa.

Tiểu Báo vốn là người cuối cùng chạy ra nghe được Hứa Giai Giai nhắc tên anh trai vội vàng gạt những người khác ra tiến lên phía trước nhìn, trên mặt cũng có vài phần bi thương và sợ hãi, đống đất hôm qua chôn Đại Hổ đều biến mất chỉ còn xác của Đại Hổ vẫn nằm ở vị trí đó, giống như chưa hề được chôn vậy.

Tiểu Báo mang theo cánh tay bị thương xông tới bên cạnh Đại Hổ quỳ xuống hét lên vài tiếng sau đó hung dữ quay lại nhìn Sở Thiên:

- Có phải là mày làm không? Đêm qua ông mày chỉ nhất thời xúc động muốn chơi người phụ nữa của mày thôi, không ngờ mày giữ mối hận trong lòng âm thầm hạ thủ với xác của anh trai tao, mày đúng là một thằng vô sỉ, ông mày liều mạng với mày vậy.

Sau khi Tiểu Báo nói xong, dùng tay trái còn lại cầm xẻng Lạc Dương lên xông thẳng vào Sở Thiên.

Lúc này bọn Dư Hiểu Lệ mới biết là đêm qua Tiểu Báo không phải là uống say bất cẩn nên ngã, mà là có ý đồ bất chính với Phương Tình, bị Sở Thiên giáo huấn một trận.
Sở Thiên ngồi xổm xuống nhìn một lát thì thấy hàm răng của những nạn nhân này đều há ra, xương ngón tay như chỉ ra, Sở Thiên nghĩ lúc đó chắc họ gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp rồi chết không kịp giãy dụa.

Vương giáo sư thở dài một tiếng nói:

- Lấp họ lại đi, nếu chúng ta còn sống để xuống núi thì hãy mang xương cốt của họ về, cũng để cho người nhà họ được biết.

Dư Hiểu Lệ gật gật đầu phất tay một cái bọn Hà Kiện bắt đầu lấp đất lại.

Sở Thiên đứng lên chìm vào suy nghĩ, Phương Tình đi lên phía trước nắm tay Sở Thiên nói:

- Đang nghĩ gì vậy?

- Tôi đang nghĩ, mười mấy người họ sao có thể chết ở đây cùng một lúc chứ? Hơn nữa sao lại bị chôn vùi sâu như vậy?

Sở Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, thở dài nói:

- Nhìn màu sắc xương cốt của họ thì thứ nhất là không trúng độc, thứ hai là không bị thương nặng, tại sao người bình thường mà có thể chết như vậy được chứ? Hơn nữa trước khi chết bọn họ hết sức kinh ngạc, không kịp có phản ứng gì, nếu không thì sẽ không chết cùng nhau như vậy.

- Có thể là chết đói.

Phương Tình đưa ra hai khả năng:

- Cũng có thể bị cái gì đó dọa sợ tới chết.

Sở Thiên khẽ lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên thì không thấy bầu trời sáng lạn nữa, lúc này trời bỗng tối sầm lại, những tia nắng thỉnh thoảng còn nhìn thấy lúc nãy cũng biến mất, rồi tiếng sấm "ầm, ầm" vang lên.

Trong lòng Sở Thiên giật mình, vội chạy tới chỗ mấy người đang lấp đất kia hét lên:

- Dừng lại, dừng lại.

Hà Kiện và Lưu Toản lập tức dừng tay lại, Vương giáo sư bọn họ cũng không biết tên nhóc này định làm gì.

Hai tay của Sở Thiên vội bới bới đất lên, một lát sau cầm lên hai cái xương sọ giơ cao lên, nhìn thấy trong xương mũi đều có một loại đất cùng một màu với nhau, trong lòng lập tức hiểu ra những đội viên tìm kiếm cứu nạn này đã chết như thế nào?