Đô Thị Thiếu Soái

Chương 221 : Giải Thích Nghi Hoặc

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Lại thêm một tiếng sấm ầm ì vang lên, mấy giọt mưa xuyên qua khe hở của đám lá cây dày đặc rơi xuống, Sở Thiên cũng bất chấp những điều kiêng kị, mang hai cái đầu lâu bỏ vào trong hố đất, quay đầu về phía Giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ mà gào lên:

- Đem toàn bộ đồ đạc gì đó vứt hết đi, chạy lên núi ngay lập tức, nhanh đi.

Nghe thấy hắn nói đem mọi đồ đạc vứt đi rồi chạy lên núi, cả đám người Dư Hiểu Lệ đều giật mình tròn mắt nhìn Sở Thiên, cho là hắn điên rồi, vứt hết những vật dùng để sinh tồn mà khai mộ này, tay không lên núi, đây chẳng phải là tự đi tìm chết đó sao?

Sở Thiên đem đồ trên người mình và Phương Tình tất cả đều ném đi hết, giảm bớt gánh nặng, sau đó liền bắt đầu kéo Phương Tình hướng về phía đường mòn lên núi mà chạy, nhìn thấy đám người Dư Hiểu Lệ không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại gào lên:

- Nếu như các người không muốn giống mấy người trong đội tìm kiếm cứu nạn bị chôn ở chỗ này, thì nhanh chóng tranh thủ thời gian mà chạy đi, lở đất đó.

Lý Trường Cửu tuy là không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta vô cùng có thiện cảm với Sở Thiên, không do dự gì mà tin tưởng Sở Thiên, nhìn thấy bọn Sở Thiên chạy lên núi, cũng đem tất cả những thứ trên người ném đi, nhanh chân chạy theo.

Lại thêm một tiếng sấm ầm ầm dội xuống, mưa cũng bắt đầu nặng hạt dần.

Đám người Dư Hiểu Lệ ngay lập tức liền có phản ứng, đem toàn bộ những đồ vật nặng nề trong tay ném đi, nhanh chân chạy lên núi, chỉ còn có mỗi Tiểu Báo đang ở nguyên tại chỗ ăn bánh khô, thấy tất cả mọi người đều chạy lên núi, liền quay lại xem xét chung quanh một lần, ngoại trừ chỉ có tiếng sấm cùng với vài giọt mưa, ngoài ra thì chẳng có cái gì, khinh thường nhìn đám Sở Thiên đã chạy đi xa, trong lòng khẽ hừ một tiếng:

- Lở đất cái rắm á, đồ chó hoang, suốt ngày chỉ biết đi hù dọa người khác, đám lá cây này rậm rạp như vậy, chỉ có vài giọt nước rơi xuống mặt, làm sao lại có thể có lở đất được? Hơn nữa nếu có lở đất, phải chạy ngược về phía chân núi mới đúng, lao thẳng lên trên núi, đó chẳng phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết đó sao?

Đám người Dư Hiểu Lệ chạy được khoảng 10 mét, mới phát hiện ra Tiểu Báo còn chưa chạy tới, còn đứng nguyên tạo chỗ mà thong dong từ tốn ăn bánh khô, nếu như là bình thường, có thể gọi là đối mặt với gian nguy không chùn bước, nhưng vào tình thế hiện giờ thì phải gọi là không biết sống chết, Dư Hiểu Lệ quay đầu lại gào lên:

- Tiểu Báo, đi mau đi.

Sau khi hô xong, Dư Hiểu Lệ đến đỡ phía dưới Hứa Giai Giai, tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Báo sau khi nghe Dư Hiểu Lệ nói, mới chậm chạp cầm lấy ba lô, chận rãi tiến về phía Dư Hiểu Lệ.

Thêm một tiếng sấm ầm ầm vang lên ngay sát đỉnh đầu của Dư Hiểu Lệ, lại thêm một cây đại thụ bị sét đánh trúng cắt làm hai đoạn, đổ xuống ngay con đường độc đạo đi lên núi, thiếu chút nữa đã đè trúng gót chân của Lưu Toản, khiến cho Lưu Toản bị dọa đến trong lòng thầm toát cả mồ hôi, ngay lập tức đám người Sở Thiên nghe thấy từ trên núi có tiếng rung lên sàn sạt, vô số đất đá bắt đầu lăn xuống, đám người Sở Thiên vì lo cho mạng sống, chỉ có thể dốc sức liều mạng rẽ ngoại vào con đường hơn mười thước trước mặt mà lao tới, ai cũng biết rằng, đất lở từ trên núi cứ trút thẳng về phía mặt này, nếu vậy thì phía đối diện chắc chắn phải là chỗ an toàn nhất, tuy là đường núi hẹp, nhưng do ý chí sinh tồn, đám người Sở Thiên đã rất nhanh chóng chạy đến vùng đất trống ở trên cao, quay đầu nhìn ngược lại Tiểu Báo.

Lúc này, Tiểu Báo cũng giật mình vì nguy hiểm đã cận kề, chỉ thấy đất đá từ trên núi lăn xuống khắp nơi,chạy được vài bước về phía bọn Dư Hiểu Lệ, lại dừng lại, quay ngược lại chạy về phía chân núi, lúc này, khắp nơi đất đá bắt đầu quyện lại thành bùn cuồn cuộn chảy xuống, hung dữ từ trên dốc núi đánh thẳng xuống đường núi, khi nhào tới đường núi, một ít đất đá bị ngăn lại, lại tạo nên một trận đá lở nữa, dọc theo đường núi chảy về vùng thấp phía dưới, càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhanh, Tiểu Báo chỉ lo trốn tránh đất lở từ trên sườn núi xuống, hoàn toàn không phát hiện ra rằng dòng chảy cuồn cuộn từ phía sau mới thực sự là nguy hiểm.

Tốc độ chạy trốn của Tiểu Báo rất nhanh, nhưng vẫn bị trượt chân mấy lần do đá tảng văng khắp đường, lần đứng lên sau cùng, vào thời điểm đang muốn hướng về phía chân núi chạy tiếp, dòng chảy đất đá lở từ sau lưng đã ầm ầm chạy tới, không chút do dự mà nuốt chửng thân hình của Tiểu Báo, lời kêu gào liên tục của Tiểu Báo chẳng mấy chốc đã bị chặn lại rồi biến mất hẳn trước mắt tất cả mọi người, cách đó không xa, tất cả đám người Dư Hiểu Lệ trong nội tâm đền có chút buồn bã, nhưng ngay lập tức cảm thấy có phần may mắn, may mắn là đã nhanh chóng chạy trốn được, nếu không thì bản thân mình cũng đã bị đất lở vùi lấp rồi.

Sở Thiên nhìn đất đá trôi từ trên núi xuống, thầm than một câu, vụ lở đất này cũng thật là dữ dội, xem ra trước đó mười người cứu nạn viên của đội tìm kiếm cũng đã bị vùi lấp khi đang nghỉ ngơi ở chỗ này, chẳng trách được bọn họ cái gì cũng không thể phản ứng được, chỉ có thể cùng nhau chết một chỗ.

Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Tiểu Báo đã chết, tâm trạng vô cùng suy sụp, nhưng vẫn hướng về phía Sở Thiên tạ ơn, hiện tại cô cũng đang có vài phần mâu thuẫn, sợ sau này khi tìm được mộ thất thì không thể hạ thủ được bọn Sở Thiên, con người mà, lúc nào cũng kỳ lạ, chỉ cần có một chút lương tâm, sau khi trải qua hoạn nạn, lúc nào cũng có thêm vài phần thương tiếc.

Chỉ trong vòng hai ngày, cả hai anh em Đại Hổ và Tiểu Báo đều đã chết, áp lực của bọn Dư Hiểu Lệ bắt đầu gia tăng, bọn họ biết rõ Thiên Đô Phong vô cùng hung ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại có thể hung ác và nhan hiểm đến như thế, càng khiến cho bọn họ thấy mất tinh thần, ba lô cũng đã sớm vứt đi, hiện tại thực phẩm để sinh tồn cùng với dụng cụ khai mộ cũng không có, bọn họ lại càng cảm thấy tương lai rất mù mịt, thậm chí còn có thêm vài người muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng quan sát thấy vẫn còn ít đất đá đang lăn xuống, chỉ có thể bỏ ngay ý định quay trở về đang hình thành trong đầu, huống chi đã đi đến đây, dù cho có trở về thì chắc chắn cũng sẽ không cam lòng.

Hứa Giai Giai thử kiểm tra hàng hóa còn lại của mọi người, còn lại 15 bao tám khối bánh khô, một mình 800ml nước, bốn thanh dao găm Thụy Sỹ, còn có một thanh Khai Sơn Đao, ngoài ra không còn gì nữa, nhìn thấy những đồ này, bọn Dư Hiểu Lệ đều nở nụ cười khổ, những thứ này e rằng chỉ đủ lương thực cho một người trong một ngày, làm sao có thể chống đỡ đến lúc tìm ra được mộ Thạch Quan? Lại càng không thể chống đỡ đến lúc xuống núi được.

Sở Thiên mỉm cười, cầm lấy một bao bánh khô, thản nhiên nói:
- Anh còn sống quan trọng hơn em.

Phương Tình yếu ớt mở miệng, nhưng lập tức liền thắc mắc:

- Nhưng tạo sao nước ở đây lại không có độc?

- Em thật sự cho rằng núi rừng ở đây tất cả đều có độc sao? Xem ra em thật sự đã bị trưởng làng Triệu dọa cho sợ rồi.

Sở Thiên cười nói:

- Nếu như cả ngọn núi đều có độc, chảy qua Thiên Đô Phong sông Lan cũng sẽ có độc, cư dân ở hạ du uống nước sông Lan chắc chắn cũng sẽ bị trúng độc mà chết không biết bao nhiêu người, làm sao Lý chân nhân có thể sống đến hơn trăm tuổi được?

Phương Tình cũng suy nghĩ kỹ càng, nếu như cả ngọn núi đều mang độc thì quả thật là không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ ngọn núi này lại đương nhiên trở thành khu vực cấm, đều là do những người sinh sống ở những khu vực xung quanh thêu dệt nên.

Sở Thiên tiếp tục nói:

- Chỉ có thể nói Thiên Đô Phong này cấu tạo của đất đai có phần khác biệt, bao hàm cả nguyên tố hóa học khác biệt, bởi vậy tính chất cuả nước cũng khác biệt, thực vật sinh trưởng xung quanh trong đó cũng có chứa những nguyên tố khác thường, vừa rồi nhìn thấy đất trong khe núi có chứa thủy ngân cho nên có mang kịch độc, một số cây cối xung quanh chắc chắn là cũng có mang kịch độc, bởi vậy mọi người uống nước ăn lá cây bị trúng độc chết là chuyện không thể nghi ngờ, mà ở khe núi bên này, trong đất bùn chưa một lượng nhất định muối khoáng, axit silixic, khí cacbon dioxit và các yếu tố có lợi khác, bởi vậy không chỉ có nước này không có độc, cậy cối ở khu vực này cũng đều có thể ăn được.

- Thì ra là thế.

Bộ dạng của Phương Tình giống như vừa mới bừng tỉnh ngộ,:

- Những thứ này , nếu như là người dân bình thường thì còn có thể lý giải, nhưng với Giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ bọn họ có rất nhiều kiến thức và từng trải, có lẽ là cũng không khó phát hiện ra lắm.

Sở Thiên ôm Phương Tình, thản nhiên nói:

- Nếu như đổi lại em giống như lúc trước, đồ ăn, thức uống đầy đủ, em có thể sẽ đem sự chú ý đặt trên những chuyện nhỏ nhặt này không?

Phương Tình lắc đầu, đương nhiên là sẽ không, cũng không phải là lên núi chơi trò thách đấu sống còn.

Sở Thiên nhổ một cái cây dương xỉ bên cạnh khe núi bắt đầu nhai nuốt, trong lòng Phương Tình rất hoảng sợ, cũng lập tức nhổ một gốc cây bắt đầu nhai, cái này chính gọi là sông chết có nhau.

Sở Thiên vừa nhai vừa nhìn lên trời, Thiên Đô Phong này quả thật là ngay cả chim cũng không có, điều này khiến lòng Sở Thiên có chút bất an, sinh vật nguy hiểm sinh tồn trong núi này cuối cùng là thần thánh phương nào thế?