Đô Thị Thiếu Soái

Chương 229 : Treo giải thưởng

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


- Núi rộng mênh mông, hoàn cảnh hiểm ác, e rằng còn cần vài ngày.

Chu Vinh Phát cẩn thận nói:

- Đường gia cứ yên tâm, mấy cô nàng đó đều là người có kinh nghiệm phong phú, làm chút chuyện nhỏ này nhất định sẽ không xảy ra sai lầm.

Đường Đại Long gật đầu, cầm một mũi phi tiêu trên kệ xuống, tay phải trầm xuống phi tiêu bắn ra ngoài, đâm trúng vào hồng tâm giữa cửa.

- Hi vọng là như vậy. Nhưng tuyệt đối không thể chủ quan, Vinh Phát, thông báo với anh em Đường gia...

Đường Đại Long là người từng trải, biết rõ cẩn thận sẽ sống lâu, thản nhiên nói:

- Bảo bọn họ tăng cường hành động ở Thượng Hải, nhanh chóng làm cho Hà gia đấu với Soái quân. Cho dù Sở Thiên có thể trở về từ núi lớn, nhưng tình hình ở Thượng Hải cũng đã thay đổi, mình hắn không uy hiếp được lợi ích của chúng ta tại Thượng Hải!

- Đúng vậy, tiểu tử kia đã hoàn toàn chặt đứt một con đường phát tài của chúng ta, khiến cho thành phẩm hàng buôn lậu cao hơn không ít.

Chi Vinh Hoa phụ họa. Đường Đại Long, sau đó chần chừ một chút, mở miệng nói:

- Chỉ là chúng ta không báo cho lão gia sẽ giết chết Sở Thiên, liệu ông ấy có ý kiến gì hay không?

Đường Đại Long sờ sờ đầu, đi vài bước, mở miệng nói:

- Chỉ cần cho mấy người Dư Sở Trường làm gọn gàng một chút, anh em Đường gia cẩn thận một chút, không lưu lại chứng cứ gì, lão gia cũng sẽ chỉ đành giận chó đánh mèo, trút giận lên Hà gia, sao có thể biết rõ chúng ta đã động tay. Cho dù có biết, chúng ta chết cũng không thừa nhận, lão gia cũng không thể giết chúng ta, đúng không?

- Đúng vậy!

Chu Vinh Phát gật gật đầu. Hồ ly quả nhiên càng già càng giảo hoạt, sư gia như mình ở cạnh nhiều lắm cũng chỉ phụ họa theo, thủ đoạn của Đường Đại Long đều hơn người, chỉ cần tùy ý bày mấy con cờ đã có thể khiến Sở Thiên gây sóng gió tại Thượng Hải sống không bằng chết, chỉ một người phụ nữ đã khiến Soái quân và Hà gia xung đột. Phần tâm cơ này ai có thể sánh bằng?

Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa! Sư gia Chu Vinh Phát khẽ than một câu trong lòng.

Đường Đại Long ngồi trên ghế sa lon, cầm một quyển "Ba mươi sáu kế" xem.

Chu Vinh Phát biết ý lui ra ngoài.

Thủy Tạ Hoa Đô.

Sở Thiên nhìn bác sĩ băng bó cho anh Thành chẳng khác cái bánh chưng. Hà Hãn Dũng ra tay quả nhiên độc ác, đánh anh Thành tứ chi bị gãy, thương tích đầy mình, không chừng mấy tháng cũng khó mà lành được. Cũng may, như vậy có thể khiến anh ta an phận mấy ngày này, tránh cho bốn phía liều lĩnh.

Điều thần kỳ chính là dù chỉ còn nửa cái mạng nhưng anh Thành vẫn có thể nói, hơn nữa nói rất rõ ràng. Vừa thấy Sở Thiên, anh ta cuồng loạn hô:

- Thiếu soái, anh bị oan…

Anh Thành hét lên câu này khiến không khí có chút áp lực lập tức biến mất. Mọi người nở nụ cười, bởi vì câu này rất thường thấy trong "Bao Thanh Thiên":

- Đại nhân, ta bị oan…
Mặt rỗ mở cửa ra xem, đó là Kim Ngư nhãn Chu Lục, không kiên nhẫn nói:

- Mày điên à, nửa đêm tới đây làm rắm gì? Có biết như vậy làm phiền tao hay không?

Chu Lục dùng Kim Ngư nhãn liếc vào bên trong, thấy Đường Chí Cường ngồi đó, vội vàng cười nói:

- Ai da, anh Cường có mặt ở đây nha, quả đúng là quý nhân!

Đường Chí Cường bảo trì thân phận, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục gặm đùi gà.

- Nói mau, có việc gì?

Mặt rỗ dùng tay gõ lên đầu Chu Lục.

Chu Lục nhìn bốn phía vài lần, kéo Mặt rỗ ra ngoài, ghé tai nói thầm vài câu. Mặt rỗ nghe xong, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Chu Lục nói:

- Mày nói là thật chứ?

Chu Lục gật đầu. Trong mắt Ma Lục hiện lên vẻ điên cuồng, nói với Chu Lục:

- Mày đứng ở cửa đợi, nghe thấy tao gọi thì lập tức xông vào!

Mặt rỗ trở về bàn, lầu bầu nói:

- Mẹ thằng oắt con, nửa đêm còn tới vay tiền đi chơi gái, đúng là xui tận mạng mà!

Đường Chí Cường cười ha hả, nói:

- Đừng nóng, núi cao rừng lớn, loại chim gì chả có! Mặt rỗ, chúng ta tiếp tục uống rượu!

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Đường Chí Cường cáu bẳn nhấc lên xem, hóa ra là anh trai anh ta, vội vàng nghe máy, sau đó mặt lập tức biến sắc, đùi gà trong tay ném sang một bên:

- Mặt rỗ, rượu này uống không trôi rồi, có người muốn tìm tao gây phiền phức, tao phải mau chóng trở về Hàng Châu né tránh một thời gian!

- Hả, anh Cường, anh làm rơi thứ gì trên đất kìa?

Mặt rỗ đột nhiên chỉ xuống đất, kinh ngạc quát lên.

Đường Chí Cường cho là thật, vội vàng cúi xuống tìm kiếm, đúng lúc đó, chai bia trong tay Mặt rỗ phang xuống, chính xác nện vào ót của Đường Chí Cường.