Đô Thị Thiếu Soái

Chương 230 : Cực hình

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Khi Đường Chí Cường ngã xuống đất, khi ngất đi có nhìn thấy khuôn mặt Mặt rỗ có điểm rất lạ.

- Kim Ngư Nhãn, mau vào trói người!

Mặt rỗ hét lớn ra phía ngoài cửa.

Chu Lục vội vàng xông vào, cùng với mặt rỗ trói Đường Chí Cường như một cái bánh chưng, sau đó lau mồ hôi, hưng phấn nói:

- Anh Mặt rỗ, có hai trăm vạn rồi!

Mặt rỗ nhìn Đường Chí Cường nằm trên mặt đất, thở dài:

- Anh Cường, chớ trách ta, đó là hai trăm vạn nha!

Trời vừa rạng sáng.

Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn đứng im phăng phắc bên cạnh Sở Thiên, bọn chúng đã sớm nghe danh Thiếu soái trẻ tuổi của Soái quân! Biểu lộ của Sở Thiên thâm sâu khó lường khiến trong lòng chúng cảm thấy bất an, thậm chí có chút sợ hãi, tự hỏi liệu Sở Thiên có trả cho chúng hai trăm vạn hay không.

Sở Thiên ngồi xuống, nhìn khuôn mặt Đường Chí Cường, xem xét cẩn thận một hồi, xác định là người trung niên "tập kích" Hứa Bán Hạ ở Cựu Hoan Như Mộng, mỉm cười, đứng lên, nói với Quang Tử:

- Anh Quang, hai người anh em này đã vất vả, trả tiền công cho họ đi!

Quang Tử gật đầu, lấy ra một vali đã chuẩn bị sẵn ở góc phòng, mở ra trước mặt Kim Ngư Nhãn và Mặt rỗ, ánh tiền đỏ khiến tròng mắt chúng đỏ theo. Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn vội vàng nhận lấy, muốn xem liệu có đủ hai trăm vạn hay không, nhưng thấy Sở Thiên đứng trước mặt thì không dám đếm.

Sở Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư của bọn chúng, vỗ bả vai Mặt rỗ, nói:

- Hai người anh em cứ yên tâm, Soái quân từ trước tới nay nói được là làm được, chỗ này tuyệt đối đủ hai trăm vạn, đêm nay đúng là cảm ơn hai người!

Lời nói của Sở Thiên khiến bọn người Mặt rỗ cảm thấy thân thiết, vội vàng khách khí nói:

- Thiếu soái cứ nói đùa. Được làm việc cho Thiếu soái là vinh hạnh của chúng tôi! Cho dù không có hai trăm vạn này chúng ta cũng sẽ mang người tới trước mặt Thiếu soái!

- Thiếu soái, đây là Điện Thoại của Đường Chí Cường, tôi nghĩ Thiếu soái muốn bắt người, điện thoại hẳn là cũng có giá trị, vì vậy cầm theo đưa cho Thiếu soái.

Mặt rỗ chần chờ một chút, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Sở Thiên, vội vàng móc chiếc điện thoại định chiếm làm của riêng đưa cho Sở Thiên.

Việc chiếc điện thoại này xuất hiện có chút ngoài dự kiến của Sở Thiên. Hắn nhận lấy, nhìn qua một lần, trong lòng xuất hiện thêm vài suy nghĩ, mở miệng nói:

- Vậy xin cảm ơn người anh em rồi, hôm nào rảnh rỗi thì tới đây uống trà!

- Được, được!

Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn không ngừng gật đầu:

- Chỉ cần Thiếu soái muốn, chúng tôi lập tức tới ngay.

Sở Thiên không nói gì, cười cười, thản nhiên nói:

- Trời đã tối, tôi cũng không níu kéo hai người anh em. Hai người anh em tranh thủ thời gian mang số tiền này tới một chỗ nào an toàn trốn một thời gian, tránh cho có người thấy tiền sáng mắt, làm chuyện bất lợi với hai người!
Anh Thành suy nghĩ một chút, duỗi cổ rùa đen, hưng phấn nói:

- Có, tuy rằng vô sỉ nhưng rất hữu hiệu.

- Đối phó với người vô sỉ đương nhiên cần dùng hình phạt vô sỉ!

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Đối phương kín miệng như vậy, chúng ta đương nhiên cần biện pháp cứng rắn.

Anh Thành thấy Sở Thiên cho phép, đắc ý nói, đầu khẽ chuyển động:

- Rất đơn giản, chúng ta áp dụng cực hình năm xưa Luân tử đảng với địa hạ đảng là được.

Lập tức, anh Thành nói phương pháp cho Sở Thiên nghe. Sở Thiên nghe xong, tới bên người, gõ mạnh vào đầu anh ta:

- Loại cực hình tàn nhẫn, vô sỉ như vậy mà anh cũng biết, đúng là thiếu đạo đức mà!

Quang Tử cũng cười mắng:

- Đồ chó hoang, đúng là ngoan độc mà!

Đường Chí Cường cạy răng không chịu nói nhưng khi nghe xong cực hình, không khỏi rùng mình một cái, lộ ra vẻ sợ hãi.

Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, thản nhiên nói:

- Anh Thành, chuyện này giao cho anh xử lý. Em lên tầng uống chén trà, có kết quả thì bảo mọi người báo cho em biết.

- Tốt, tôi cam đoan không phụ sự ủy thác của Thiếu soái!

Anh Thành phải chịu thiệt thòi vài ngày trước, sớm đã muốn phát tiết, giờ thấy kẻ hãm hại mình, hận không thể lập tức dùng hình.

Sở Thiên cùng Quang Tử đi về phía cửa, ánh mắt Đường Chí Cường trở nên tuyệt vọng, nhìn thấy mấy anh em Soái quân đi về phía mình, lại thấy ánh mắt ngoan độc của anh Thành, sợ hãi hô lên:

- Tao nói, tao nói!

- Đồ chó hoang.

Hà Đại Đảm lòng không gợn sóng ngồi trong phòng quan sát cười mắng:

- Tuốt "quy đầu" ra, dùng bàn chải sắt chà, ngay cả cực hình như vậy cũng nghĩ ra được, tiên sư bà thằng nào thông minh như vậy chứ, đặt ở thời cổ đại thì đúng là Lai Tuấn Thần*!

Hải Tử mỉm cười, anh ta biết rõ Lai Tuấn Thần là ác quan triều Đường, mỗi lần thẩm vấn tội phạm, bất luận nặng hay nhẹ đều dùng dấm chua rót mũi, hoặc nhét tội phạm vào trong hũ, dùng lửa đốt xung quanh, hoặc dùng vòng sắt bó quanh đầu, dùng sức thiết chặt lại, cứ như vậy não tủy phun ra… Còn đủ loại cực hình vô cùng độc ác khác nữa.