Đô Thị Thiếu Soái

Chương 231 : Bi kịch khi yêu con hát

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Đường Chí Cường dưới sự uy hiếp của anh Thành, liền nghĩ đến việc nói hết ra mọi chuyện, anh ta và Đường Hùng Kiệt đều là cháu trai của Đường Đại Long, cũng nhờ sự nâng đỡ của Đường Đại Long nên dù đứng ở dưới đáy Thượng Hải cũng đã có thể phát triển, có được "Cựu Hoan Như Mộng" và nhiều công trình khác, anh ta mấy năm trước vì buôn lậu mà bị công an truy nã, chỉ có thể trốn ra nước ngoài, năm nay do nội bộ cục cảnh sát thay đổi, chuyện dần được quên lãng anh ta mới trở lại Thượng Hải, tạm thời giúp Đường Hùng Kiệt quản lý quán bar "Cựu Hoan Như Mộng".

Nửa tháng trước, Đường Đại Long đưa bọn họ trở về Hàng Châu, bảo bọn họ tìm cách đối phó với Soái quân, lúc đó Đường Chí Cường nghĩ đến việc Hà Hãn Dũng thường xuyên đến Cựu Hoan Như Mộng xem Hứa Bán Hạ nhảy múa, liền đem chuyện này nói với Đường Đại Long, Đường Đại Long suy tính một lúc, trong lòng liền nảy ra một kế, ông ta muốn bọn họ mua chuộc Hứa Bán Hạ, tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, sau đó nghĩ cách để khơi mào mâu thuẫn giữa Hà Hãn Dũng cùng Soái quân.

Anh em Đường Chí Cường sau khi nhận được mệnh lệnh này lập tức hành động,Đường Chí Cường dùng mười vạn thù lao để mua chuộc Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ ban đầu không đồng ý nhưng khi Đường Chí Cường nâng giá lên năm mươi vạn thì Hứa Bán Hạ liền thay đổi nét mặt, tươi cười đồng ý ngay tức khắc, đêm đó cô ta còn dùng "Băng hỏa Nhị trọng thiên""Con kiến bên trên thúc", phục vụ Đường Chí Cường tận tình, dùng việc này để chứng minh thực lực của mình đủ để có được năm mươi vạn.

Sau khi Đường Chí Cường thỏa thuận thành công với Hứa Bán Hạ, liền tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận với Hà Hãn Dũng, lần nào cũng vậy, Hà Hãn Dũng đến Cựu Hoan Như Mộng là để nhìn ngắm Hứa Bán Hạ, nếu không phải vì anh ta mạnh dạn đến gần Hứa Bán Hạ chào hỏi, thì Hứa Bán Hạ cũng không biết làm cách nào để đến gần được anh ta, mà lúc đó, Đường Đại Long lại gọi điện thúc giục hai người họ mau chóng hành động, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ vô cùng lo lắng, vừa lúc Hà Hãn Dũng cùng Sở Thiên đến quán bar, Đường Chí Cường trong cái khó ló cái khôn, dùng chiêu "Anh hùng đổ vì người đẹp" liền để Hứa Bán Hạ ngã lên người Hà Hãn Dũng.

Sau khi để Hứa Bán Hạ cùng Hà Hãn Dũng thân mật tình tứ, Đường Chí Cường bắt đầu tìm khe hở trong nội bộ Soái quân, vẻ kiêu căng của anh Thành rơi vào mắt bọn họ, rồi sự bỉ ổi, ngốc nghếch, kích thích, bá đạo hoàn toàn phù hợp với vai diễn kẻ hay bắt nạt người khác, vì vậy khi biết tin anh Thành sẽ đến quán của mình, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ chia nhau ra để hành động, Đường Chí Cường đi trước để quan sát địa hình quán bar, tìm một phòng hạng sang, rồi lại để cho Hứa Bán Hạ liên hệ với ông chủ quán bar, không cần thiết phải nhảy múa, chuẩn bị để tối diễn vở "Ác bá ức hiếp thiếu nữ nhà lành".

Đêm đó, anh Thành quả nhiên đến đó theo như tính toán của bọn họ, ngốc nghếch cho rằng mình đã gặp được mối quan hệ mới, Đường Chí Cường liền ám chỉ cho Hứa Bán Hạ, lúc Hà Hãn Dũng tới, cô ta vội vàng tiến vào sương phòng câu dẫn anh Thành, thừa dịp anh ta không để ý liền nuốt nửa viên thuốc lắc để Hà Hãn Dũng thực sự tin rằng mình bị anh Thành ép uống, sau đó Hà Hãn Dũng liền nổi sung với Soái quân, chuyện thế nào mọi người đều rõ cả rồi.

Sở Thiên nghe Đường Chí Cường kể xong, liền quay đầu nhìn anh Thành, nhàn nhạt nói:

- Bây giờ thì rõ ai hèn mọn bỉ ổi, ai ngốc nghếch rồi nhé?

Anh Thành xấu hổ không nói gì, oán hận nhìn Đường Chí Cường, hận không thể lập tức xử lý anh ta.

- Những gì nên nói tôi cũng đã nói xong.

Đường Chí Cường miêng thở phì phò nói:

- Để cho tao đi đã được chưa? Tao phải trốn khỏi Thượng Hải ngay, bằng không thì Đường Đại Long nhất định sẽ giết tao.

Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Đương nhiên có thể, nhưng mày còn phải giúp tao gọi một cú điện thoại.

Đường Chí Cường hơi sững sờ, rồi lập tức gật đầu.

Đêm khuya gió lớn, trong một gian phòng âm u ở một nhà máy bỏ hoang, một dáng người thon thả bước đi, như đã quen với việc đi lại trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng gõ cửa:

- Chí Cường, Chí Cường.

- Cưng đã đến rồi sao?

Đường Chí Cường nghe thấy tiếng động, lòng cảm thấy có chút bất an.

Ngay lập tức, cửa được mở ra, từ ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn có thể thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đường Chí Cường cùng gương mặt xinh đẹp của Hứa Bán Hạ.

- Có mang tiền đến không?

Hứa Bán Hạ nói, giọng mang theo chút hưng phấn,

- Sao lại chọn cái địa điểm quỷ quái này để gặt mặt?

Đường Chí Cường mỉm cười, đặt một cái vali lên trên bàn, nói:

- Đây, năm mươi vạn tiền mặt, cô cũng có một phần không nhỏ.

- Thật tốt quá!

Hứa Bán Hạ ôm Đường Chí Cường hôn một cái, nói,
Chu Vinh Phát vội trả lời,

- Toàn bộ, không một ai sống sót.

Đường Đại Long như nghe chuyện cũ, vươn tay cầm thìa quấy trong bát cháo thịt, tiếp tục nói:

- Sở Thiên còn ở Thượng Hải?

Chu Vinh Phát gật đầu, cố gắng trả lời ngắn gọn nhất:

- Đúng vậy, vì cả Thượng Hải giờ đều bị Soái quân giẫm dưới chân, anh em họ Đường thì đã mất tích mấy ngày nay. Chần chừ một lúc, anh ta mới nói tiếp,

- Có lẽ đều đã bị giết.

Đường Đại Long vẫn bình tĩnh, sắc mặt không hề biến chuyển, như thể không hề lo lắng về mạng sống của hai anh em họ Đường kia, mà chỉ chậm rãi quấy quấy:

- Nói tóm lại cái kế hoạch chu toàn hoàn mỹ của ta đã thất bại? Còn có thể làm ta bị bại lộ?

- Không biết là vì Sở Thiên thông minh hay vì kế hoạch của ta còn có chỗ sai sót.

Chu Vinh Phát không dám trả lời thẳng, chỉ nói:

- Nhưng Sở Thiên thực vẫn còn sống.

Đường Đại Long buông thìa, sắc mặt không có chút phẫn nộ gì, ngược lại còn nghếch môi cười, nhàn nhạt nói:

- Việc đối thủ không lộ diện quả nhiên có chút thú vị, trách gì Lý Thần Châu luôn thích dùng hắn như vậy.

- Chúng ta sẽ từ bỏ như vậy sao? – Chu Vinh Phát lòng khúc mắc – Nếu như chúng ta không làm gì Sở Thiên, bên Lý Thần Châu nhất định sẽ biết.

Đường Đại Long đầy sát khí, ngón tay nhẹ nhàng kẹp chiếc phi tiêu trên bàn, mạnh tay ném, phi tiêu lập tức đâm vào hồng tâm, ông ta thỏa mãm gật đầu, nói với Chu Vinh Phát:

- Đường Đại Long ta đây có thể bỏ dở giữa chừng sao? Nếu đứng ngoài ánh sàng mà không được, thì ta sẽ đứng trong bóng tối.

- Bóng tối?

Chu Vinh Phát trong lòng đoán ra một chút, nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ hỏi.

Đường Đại Long đứng dậy, vươn người, nhàn nhạt nói:

- Vào lúc trời tối, sói mới nên ra ngoài đi săn.

- Đã hiểu.

Chu Vinh Phát liền gật đầu.

- Tôi sẽ đích thân làm sói.