Đô Thị Thiếu Soái

Chương 241 : Đường lên kinh thành

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Mã Hán Vân cùng anh hem Soái Quân chậm rãi ngã xuống, trên mặt Mã Hán Vân hiện lên vẻ không cam lòng, có chút không tin. Anh em Soái Quân vẻ mặt miệt thị chế giễu với cái tự cho mình là đúng của Mã Hán Vân.

Vẻ mặt mỗi người đều thay đổi, có chút ít không tin tưởng được trên đời có con người và sự tình như vậy

Lý Thần Châu sửng sốt đứng đó, rượu đỏ trong miệng cũng quên không có nuốt xuống cổ họng, ông ta lần đầu tiên có cảm giác khiếp sợ, thấy được sự đáng sợ của Sở Thiên và sự khủng bố của Soái Quân.

Hùng tâm tráng trí của Đường Đại Long mất sạch, ông ta bây giờ rốt cuộc đã biết vì sao Sở Thiên dám đến dự tiệc rồi, bản lĩnh lớn nhất của bọn chúng là giết người, cuối cùng ông ta cũng đã biết, ông ta và Sở Thiên không giống nhau, phải nói chính mình còn thiếu chút gì đó.

Còn thiếu dũng khí, thiếu dũng khí thấy chết không sợ.

Bên cạnh Đường Đại Long hơn mười người thổi kèn đã bỏ kèn xuống rất khó tiếp nhận kết quả như vậy, bọn chúng rất giận dữ, nhưng lại không có cách tiếp nhận, trong lòng bọn họ áp lực khác thường, còn có chút sợ hãi.

Quang Tử rốt cuộc đã biết sự khác nhau của tử sĩ do bản thân huấn luyện và tử sĩ do Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện rồi, nhìn Thiên Dưỡng Sinh bội phục, thầm than hổ thẹn.

Sở Thiên vỗ vỗ bàn tay như ngọc trắng đang run rẩy rót rượi của tiểu mỹ nhân bên cạnh, quay đầu cùng Đường Đại Long nói:

- Long gia, khối địa bàn thứ hai tôi có đủ tư cách lấy hay không?

Đường Đại Long cố gắng che giấu sự tức giận, bất an, bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, Đường Đại Long tuy không phải là quân tử, nhưng đã nói là làm.

- Không biết, còn có ai muốn khiêu chiến với sáu vị binh còn lại không?

Sở Thiên nhìn những người trước mắt đã không còn sự cao ngạo nữa, có đủ sáu kiểu tức giận mà cười cười nói .

Một vị trung niên đột nhiên đi ra, dẫn theo một tay đao nhọn, nghiêm nghị quát:

- Tôi muốn đấu, muốn địa bàn Thiên Lang Tinh, thắng đao của tôi rồi nói sau.

Đường Đại Long gật gật đầu, muốn nói điều gì đó, lại phát hiện không có chuyện gì để nói, Thiên Lang Tinh đã quan sát hai trận đối chiến, trong lòng có lẽ đã biết, nếu không cũng sẽ không tùy tiện xuất chiến, mọi người đều nói thủ hạ này của mình hữu dũng vô mưu, chỉ có Đường Đại Long biết rõ, anh ta là giả ngây giả dại, can đảm cẩn thận, cho nên sẽ không bị người ta đề phòng, vì thế mới còn sống mà theo chính mình đến giờ.

Thiên Lang Tinh đứng trên võ đài, xé nát y phục , cơ bắp toàn thân kéo căng như thanh thép , gào thét:
Lý Thần Châu gật gật đầu, Sở Thiên thật thức thời, không có làm cho mình khó xử, cuối cùng cũng cho mình chút mặt mũi, xem ra có cơ hội thật sự muốn đem cậu ta kéo về bên phía mình, miễn cho bọn Hà Đại Đảm nhặt được tiện nghi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Long gia , tôi cam đoan trong ba năm không cần biết lợi ích gì cũng không phạm Long gia ở Hàng Châu.

Sở Thiên ném ra một câu hứa hẹn.

Đường Đại Long biết rõ Sở Thiên đang chờ ông ta bày tỏ thái độ, tiểu tử này tâm cơ thật sự quá sâu, nhưng hiện tại không thể không phản ứng, vì vậy mở miệng nói:

- Tôi Đường Đại trong ba năm không cần biết vì lợi ích gì cũng không phạm Thiếu Soái ở Hàng Châu.

Lý Thần Châu gật gật đầu, như vậy ít nhất trong vòng ba năm có thể yên tâm ngủ rồi, nhưng ở đằng sau làm chuyện xấu ai có thể biết được?

Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, mang theo mười mấy người đi ta cửa, những chỗ đi qua, không ngừng có đao rơi xuống, đó là mười mấy thủ hạ của Đường Đạu Long bị khí thế của bọn Sở Thiên làm kinh sợ, trong lòng khủng hoảng cầm không được đao mà rơi trên mặt đất.

Cảnh đêm rất sâu, gió đêm thật lớn, trên mặt đất mấy đóa hoa Ngọc Lan lại bắt đầu nhấp nhô.

Năm ngày sau đó, sân bay Phố Đông, trên chuyến bay Thượng Hải đi Kinh Thành B777 sắp cất cánh, một chàng đẹp trai mê người đang ôm một cô gái xinh đẹp , tay phải đang xem "Hậu Hắc Học" , tay trái không an phận vuốt ve bờ mông cô gái, cô gái một chút cũng không chống cự, cầm mấy khối bánh bích quy giống như cho cá ăn , từ trong ngực chàng trai đưa vào tận trong miệng, nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Trước sau mấy vị lão nhân nhìn thấy loại ấm áp này, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt thần sắc "Đồi phong bại tục" quay đầu nhìn qua nơi khác.

Bỗng nhiên, vài người trung niên mang theo ba lô đi vào khoang phổ thông này, trên mặt đều tươi cười, xem tấm phiếu vé trên tay tìm được chỗ ngồi, trong đó có một người trung niên thân hình hơi béo ngồi bên cạnh anh chàng đẹp trai.

Đang hưởng thụ nhân sinh thân hình chàng trai hơi động, thừa dịp lật sách nhanh chóng vụng trộm quét mắt nhìn người "Hàng xóm". Người trung niên này mặt không trắng, bụng dưới hơi lớn ưỡn ra, trên mặt tuy mang theo dáng tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo sâu sắc, ngẫu nhiên còn lướt qua vẻ đắc ý, một tia hưng phấn.

Máy bay rốt cục bay lên, trời xanh mây trắng tựa như có thể dùng tay chạm vào, Sở Thiên xoay người ngồi dậy, tay trái không cẩn thận cham vào phần eo người trung niên, người trung niên lập tức cảnh giác nhìn Sở Thiên trong mắt lướt qua một tia sát khí.

Những người này có vấn đề. Sở Thiên thầm nghĩ.