Đô Thị Thiếu Soái
Chương 242 : Cướp máy bay
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Sau khi máy bay cất cánh 15 phút, người trung niên bên cạnh Sở Thiên đừng dậy rời khỏi ghế, tay cầm hai gói khoai tây chiên đi vào nhà vệ sinh.
Sở Thiên thấy anh ta rời khỏi, kéo đầu Phương Tình nói nhỏ bên tai:
- Vì sao anh ta đi nhà vệ sinh còn mang theo khoai tây chiên?
Phương Tình ông bụng mà cười nói:
- Anh nha, sao cứ chú ý đến người ta, có gì lạ sao? Nhiều người vào nhà vệ sinh còn cầm theo báo.
Sở Thiên than nhẹ, nhàn nhạt nói :
- Cảm giác thấy có vài phần không đúng, trên người anh ta có sát khí.
- Chẳng lẽ bọn chúng muốn cướp máy bay? Phải biết rằng đây là Thiên triều, công tác kiểm tra rất nghiêm ngặt, súng ống đồ dùng có cạnh sắc cơ bản là không thể mang được.
Phương Tình lấy một cái bánh bích quy nhét vào miệng Sở Thiên:
- Về Phần lấy đao ngà voi, gậy gỗ cướp máy bay, thì đúng là muốn chế , ai ngu ngốc đến độ mang công cụ nguyên thủy đi cướp máy bay chứ?
Sở Thiên cười, sờ sờ cái mũi, tay phải ôm eo Phương Tình nói:
- Nếu như anh ta mang súng tháo rời ra, em nói có thể mang theo không?
Phương Tình đang ăn bánh bích quy lập tức dừng lại, nhưng vẫn trấn an lòng mình, ngắt lời Sở Phong nói:
- Anh nha, suy nghĩ quá nhiều.
Sở Thiên tựa vào bờ vai Phương Tình, nhắm mắt lại, thần than một tiếng: hi vọng mình đúng là đã suy nghĩ quá nhiều.
Giờ phút này, hai người trung niên đó, trốn ở trong nhà vệ sinh, mở túi khoai tây chiên ra, từ trong đó lấy ra các loại linh kiện súng ống, sau đó nhìn sang cửa ra vào, lập tức khẩn trương bắt đầu lắp đặp súng ống, mồ hôi chảy mạnhtrên mặt.
Một lúc sau, khi hai người trung niên lặng im quay trở về chỗ ngồi của mình, Sở Thiên thấy rõ trên mặt người trung niên có dấu vết của mồ hôi, người trung niên thấy Sở Thiên nhìn qua, ông ta gượng cười gật gật đầu, nhưng Sở Thiên lại cảm thấy sởn hết cả gai ốc, bởi vì ánh mắt ông ta nhìn mình như người chết.
Sở Thiên để tay trên đùi Phương Tình, cười nói:
- Lấy ra, tiền xu.
Phương Tình trong lòng dao động một chút, lấy tiền xu trong túi đưa cho Sở Thiên, cô hiểu rõ có thể Sở Thiên đã đoán đúng, đoạn đường này sẽ không bình yên.
Máy bay cất cánh đã được 30 phút, vững vàng bay đến kinh đô Thiên triều.
Trên máy bay một đám người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc nhắm mất dưỡng thần, không cảm giác được nguy hiểm đang từng bước đến gần mình.
Lúc này, một người trung niên mặt đầy râu nhìn đồng hồ sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ. Một lúc sau, một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp X đi đến bên cạnh người trung niên đầy râu, mang theo nụ cười ngọt ngào nói:
"Phốc" một tiếng, người cầm máy chủ đầu lập tức nở hoa, máu tươi bắn tung tóe, trên mặt còn mang theo một tia ấm áp. Phó phi công tim đập thình thịch hoảng sợ nhìn Răng Nọc.
Răng Nọc bước lên phía trước một bước, vỗ bả vai phó phi công nói:
- Không cần khẩn trương, ông nói xem bây giờ có thể rời khỏi đường bay an toàn được chưa?
- Tiên sinh, chỉ cần ông muốn, tôi có thể đưa đến bất kỳ địa phương nào.
Phó phi công giọng nói run rẩy, biểu đạt rõ ràng thành ý hợp tác của mình.
Răng nọc cười, thấy phó phi công đồng ý hợp tác, giơ giơ tay súng nói:
-Myanmar.
Lập tức, tình hình trên chuyến bay nhanh chóng truyền đến sân bay truyền tiếp qua đội chống khủng bố rồi đến tai Chu Long Kiếm.
Chu Long Kiếm sau khi được thuộc hạ báo cáo, nhanh chóng đi đến phòng chỉ huy, ông ta tuổi đã khoảng năm mươi mang theo vẻ uy nghiêm kinh người, trong phòng chỉ huy lúc đó, nhân viên công tác không ai dám tùy ý nói chuyện.
Chu Long Kiếm đi tới bên cạnh đội trưởng đội chống khủng bố "Báo Tuyết" gật đầu lạnh nhạt hỏi:
- Tình hình như thế nào rồi?
Đội trưởng đội chống khủng bố lập tức cung kính nói:
- Trên máy bay có một trăm tám ba người, thành viên của "Đột Đột" là Răng Nọc đã bắn chết ba người, máy bay đã rời đường bay an toàn tiến về phía Myanmar.
- Bọn chúng có yêu cầu gì không? Không có mục đích gì thì sẽ vô duyên vô cớ đi cướp máy bay?
Chu Long Kiếm không muốn nghe những sự việc đã xảy ra, với ông ta mà nói giải quyết chuyện còn lại mới là quan trọng nhất. Về việc liên hệ với chính phủ Myanmar là chuyện nhỏ giao cho người dưới làm là được, lầu bầu nói:
- Thật ra có thể mang những phần tử "Đột Đột" này giết sạch.
Đội trưởng đội chống khủng bố hiển nhiên cảm nhận được sát khí của Chu Long Kiếm, mặt hơi động, e dè nói:
- 10 phút nữa Răng Nọc sẽ liên lạc với Bộ trưởng Chu, ông ta đồng ý cùng bộ trưởng Chu nói chuyện.
Chu Long Kiếm gật đầu, nói với thư ký bên cạnh:
- Gọi Lý Thần Châu tới cho tôi.