Đô Thị Thiếu Soái

Chương 244 : Phóng thích Maria

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Cho dù Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu là nhân vật có định lực hơn người, nhưng khi nhìn thấy chữ "Giết" này trong lòng sinh ra một tia hàn ý.

Yên lặng một lúc, Chu Long Kiếm ở bên tai Lý Thần Châu nhàn nhạt nói:

- Triệu "Tàn Đao".

Lý Thần Châu gật đầu, lập tức quay người đi sắp xếp, trong lòng có chút thương xót cho phần tử khủng bố cướp máy bay. Bên trong có Sở Thiên, ngoài có "Tàn Đao" những phần tử khủng bố này chắc chắn phải chết là điều hiển nhiên.

Còn 30 phút nữa, máy bay sẽ đến kinh thành.

Trên mặt Răng Nọc vài phần hưng phấn, lại thêm mấy phần khẩn trương, nhìn đồng hồ, dẫn 2 tên phần tử khủng bố đi đến trước mặt Sở Thiên, cười nói :

- Sở Thiên, hi vọng cậu có thể giúp ta một việc nhỏ, để cho Bộ trưởng Chu nghe thấy tiếng của cậu?

- Bộ trưởng Chu? Cái gì Bộ trưởng Chu?

Sở Thiên kinh ngạc hỏi, bản thân từ khi nào quen biết nhân vật cấp bộ trưởng nhỉ? Ông ta sao lại muốn nghe tiếng của mình?

Răng Nọc tươi cười, bình tĩnh nói :

- Ông ta là Phó bộ trưởng Bộ công an là người phụ trách đội chống khủng bố.

Sau đó lại nói tiếp :

- Ông ta muốn tôi chiếu cố cậu.

Sở Thiên cảm thấy khó hiểu, bản thân đâu có quen biết gì Bộ trưởng Chu, sao ông ta lại muốn Răng Nọc chiếu cố mình? Đây chẳng phải là muốn mình hại chết mình sao?

Sở Thiên vẫn không nói gì, phần tử khủng bố đã chĩa súng vào đỉnh đầu Sở Thiên, gào lên:

- Tiểu tử, đi.

Răng Nọc cũng không có ngăn cản hành vi thô lỗ của thủ hạ, ông ta hiểu được trương một trì mới khiến cho người khác thuận theo vương đạo.

Sở Thiên nhìn phần tử khủng bố, nhàn nhạt nói:

- Ai mang súng chĩa vào đỉnh đầu tao, đều phải chết, mày cũng không ngoại lệ.

Mấy người Tô Dung Dung thân thể hơi động, Tô Dung Dung cảm giác được sự tự tin cùng mạnh mẽ trong lời nói của Sở Thiên. Còn cô bạn bên cạnh thì cho rằng Sở Thiên tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu biết. Lúc này mà còn muốn làm anh hùng, đúng là đầu óc có vấn đề.

Răng Nọc không có phản ứng gì, nhường đường nói :

- "Sở Thiên, dù cậu muốn cậu ta chết thì hiện tại cũng nên đi về phía trước. Nếu không ta sẽ giết cô gái bên cạnh cậu trước, cô ta tướng mạo xinh đẹp như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm ra tay.

Răng Nọc vừa nói lời này liền chĩa súng vào Phương Tình, Phương Tình run lên nhè nhẹ. Nhưng Sở Thiên vỗ nhẹ phía dưới rất nhanh yên tĩnh trở lại.

Sở Thiên biết nếu bây giờ ra tay, tuy rằng có thể đánh bại bọn cướp. Nhưng trước khi đánh bại được bọn chúng, những viên đạn này của bọn cướp có thể tiễn đứa không ít hành khách chầu trời, vì vậy đem lửa giận nhịn xuống, đứng dậy nói :
Sân bay gió thật lớn và rất yên tĩnh, bốn phía xung quanh sớm đã bị cảnh giới rồi. Răng Nọc nhìn bốn phía thỏa mãn nhìn sân bay trống rỗng, qua kinh nghiệm bản thân ông ta rất dễ dàng đoán được không có quân cảnh, mà cũng chẳng có bộ đội chống khủng bố. Xem ra bọn Chu Long Kiếm đang lo sợ chính mình hạ độc thủ với Sở Thiên, vậy Sở Thiên có bối cảnh thân phận thật sự rất sâu. Không đem cậu ta ra trao đổi chính là quyết định sáng suốt, chờ sau khi dẫn cậu ta tới Myanmar, từ từ đem hắn đổi lấy nhiều lợi ích. Nói không chừng chính mình bởi vậy sẽ uy danh, ở tổ chức "Đột Đột" sẽ được đề cao.

Thời gian dần trôi, trên đường băng xuất hiện hai người, đi phía trước là một người phụ nữ, Răng Nọc nhận ra thân ảnh đó là Maria thì trong lòng càng hưng phấn. Thật không ngờ có thể dễ dàng cứu Maria ra như vậy, Chu Long Kiếm chỉ phái theo một người áp giải trao đổi, còn tưởng rằng sẽ phí không ít công sức. Sau khi xong việc Nặc Đính nhất định sẽ vui mừng mà khen thưởng mình thật lớn.

Maria đã tới gần máy bay, nhìn thấy bóng dáng bọn Răng Nọc thì biết bọn chúng đã bắt cóc máy bay tới cứu mình, tâm tình vui vẻ trở lại. Vốn tưởng rằng chính phủ Thiên triều vô duyên vô cơ áp giải đến sân bay là muốn đổi nơi giam giữ, không ngờ rằng là muốn thả mình. Xem ra huynh đệ "Đột Đột" vẫn còn ý chí chiến đấu, nhiệt huyết vĩnh viễn không phai mờ.

Maria ánh mắt khinh thường nhìn người trung niên áp giải mình, ông ta tướng mạo xấu xí, trên tay không có súng chỉ có một thanh đao, đoán chừng là Thiên triều chính phủ đã biết rõ sự lợi hại của bọn Răng Nọc. Biết có phái bộ đội chống khủng bố cũng vô dụng nên phái một người ứng phó.

Trung niên đứng sau lưng Maria đầu cúi thấp đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn đao cầm trên tay mình, tay lạnh như băng, tay tái nhợt đao trắng bệch.

Maria cuối cùng đã đi đến cửa khoang máy bay, Răng Nọc cười nói :

- Maria, không thể ngờ khí sắc cô còn tốt như vậy. Xem ra ngục giam của Thiên triều thức ăn đúng là khá tốt.

- Cảm ơn Răng Nọc cùng tất cả huynh đệ, lần này thật sự là làm phiền mọi người.

Maria lấy lại được tự do vui mừng nói:

- Cũng làm cho chính phủ Thiên triều thấy được năng lực của chúng ta, để bọn họ về sau không dám khinh thường chúng ta những chiến sĩ tổ chức Thánh Chiến, công đầu thuộc về Răng Nọc.

Răng Nọc được Maria khen ngợi, vẻ tươi cười lại càng thêm sáng lạn, nhìn người áp giải sau lưng Maria, cười nói:

- Không thể ngờ Bộ trưởng Chu chỉ phái một người đến áp giải trao đổi con tin.

Người trung niên áp giải lạnh lùng nói:

- Maria đã được đưa đến các ngươi cũng nên thả người đi.

Phần tử khủng bố cười khinh bỉ, tay giơ súng lên chỉ vào người trung niên áp giải, người trung niên không nháy mắt lạnh lùng nhìn mấy khẩu súng.

Maria cũng khinh thường lắc đầu, Chu Long Kiếm đầu óc thật sự bị nước vào rồi. nói:

- Răng Nọc, tôi hiện giờ đã an toàn không cần thả con tin.

Lập tức tiến tới một bước, rời khỏi trung niên áp giải hai bước, thấp giọng nói:

- Giết ông ta đi , cho Thiên triều một chút giáo huấn.

Răng Nọc gật đầu mỉm cười, cùng Maria đi vào bên trong khoang, nói với phần tử khủng bố bên cạnh:

- Giết.

Hai gã phần tử khủng bố gật đầu, đúng lúc này một ánh sáng trắng tức thì hiện lên.