Đô Thị Thiếu Soái
Chương 245 : Nghĩ cách cứu viện
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Hai gã phần tử khủng bố không kịp phản ứng thì yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi ào ạt chảy ra chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã xuống không nhúc nhích, ý nghĩ cuối cùng trong đầu chính là: "Đây không phải là người"
Bên trong bọn Maria nghe được động tĩnh quay đầu lại, người trung niên sắc mặt tái nhợt đã đi lên phía trước, phía sau là ba tên phần tử khủng bố tay đang giơ súng lên, ánh đao lóe lên tay cầm súng của ba tên phần tử khủng bố đã bị chém đứt. Ba tên không kịp kêu lên một tiếng thì ngực đã bị đâm một đao, tốc độ cực nhanh làm bọn hắn không cảm giác được cái chết đã đến rất gần.
Răng Nọc và Maria thừa lúc mấy tên thủ hạ bị giết, nhanh chóng trốn vào trong khoang thương vụ chạy hướng về phía khoang phổ thông, bọn chúng bây giờ đã hiểu, chính mình đã phạm sai lầm lớn, Chu Long Kiếm trước nay luôn dùng thủ đoạn thiết huyết đối phó với tổ chức "Đột Đột", mà hôm nay lại chỉ phái một người áp giải Maria thì chỉ có một giải thích đó là người áp giải đó mạnh mẽ dị thường.
Ở trong khoang phổ thông Sở Thiên cũng đã nghe được động tĩnh, biết rằng bọn Bộ trưởng Chu đã bắt đầu hành động thì ngẩng đầu cười nói với hai tên khủng bố bên người :
- Hai vị huynh đệ, các người kiến thức rộng rãi, có thể giúp tôi nhìn xem trong tay tôi là tiền tệ của triều đại nào?
- Đúng là nô tài, nếu đây là thời điểm kháng Nhật thì đúng là đại hán gian.
Liễu Yên ở bên tai Tô Dung Dung nói thầm :
- Tuy tất cả mọi người đều sợ chết, nhưng cũng không có ai như hắn sợ đến mức một mực vuốt mông ngựa, thật đáng gét.
Tô Dung Dung không nói, chỉ cười nhạt, gia tộc đã sớm hun đúc nên cô không quan tâm hơn thua.
Hai vị phần tử khủng bố nghe thấy tiền, tưởng rằng là đồ cổ, đều hứng thú cúi đầu nhìn tiền xu trong tay Sở Thiên. Khi bọn chúng cúi đầu xuống, Sở Thiên xiết chặt tiền xu trong tay phóng ra như hình cung giống như lưỡi dao sắc bén, ở trên yết hầu rạch một đường, máu tươi bắn tung tóe đến phía trước trên người Tô Dung Dung các nàng.
Liễu Yên thân hình chấn động, quay đầu lại nhìn thấy hai gã phần tử khủng bố yết hầu chảy đầu máu tươi. Trên người Sở Thiên đầy vết máu, cầm tiền xu dính máu trong tay cười nhạt. Liễu Yên chưa từng thấy qua cảnh bi thảm như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi không tự chủ được há miệng như thể muốn hô lên, Tô Dung Dung lập tức quay đầu lại che miệng Liễu Yên, mặc dù cũng hoảng sợ nhưng ánh mắt gắng gượng bình tĩnh.
Sở Thiên cười với Tô Dung Dung, nụ cười sáng lạn lập tức làm cho Tô Dung Dung an tâm không ít. Tâm hồn thiếu nữ rung động cảm thấy người trước mặt có mị lực hấp dẫn khiến cô không nói lên lời.
Chẳng lẽ đây là tiếng sét ai tình? Tô Dung Dung kinh hoảng đem ý niệm hoang đường này chôn sâu tận đáy lòng.
Sở Thiên nhẹ nhàng mang hai tên khủng bố ném xuống ghế ngồi, một người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy Sở Thiên người đầy máu tưới đứng lên, lại thấy yết hầu đang chảy máu của hai tên khủng bố đã chết. Không ngăn được hét lớn một tiếng, ba tên phần tử khủng bố khác trông coi khoang phổ thông nghe thấy thì lập tức chạy qua. Trong đó một tên phần tử khủng bố tay cầm súng từ từ chuyển động tới, hét lớn :
- Đứa nào làm loạn?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, giờ thì đánh lén cũng vô dụng rồi. Hy vọng người do Bộ trưởng Chu phái tới có thể ngăn chặn được bọn Răng Nọc, nếu để bọn hắn quay lại thì không tới nửa ngày người trong khoang phổ thông này chắc chắn phải chết. Sở Thiên đạp nửa bước, tiền cài vào trong tay, vỗ trên người có vết máu nói :
- Hai vị huynh đệ của các người té ngã rồi, máu mũi chảy đầy đất.
Phương Tình và Tô Dung Dung trong lòng cười trộm, máu mũi ai mà chảy nhiều như vậy chứ, chảy khắp người Sở Thiên?
Vì quá kinh hãi người phụ nữ trung niên theo phản xạ hô lên :
- Cậu ta nói dối , cậu ta giết người.
Ba tên phần tử khủng bố trong lòng chấn động, súng trong tay ngắm ngay vào Sở Thiên.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân
- Nhanh, nhanh bắt cóc con tin.
- Nếu lúc tôi trở lại, bà không giúp cô ta cầm máu hoặc cô ta đã chết rồi, tôi nhất định sẽ đem loại người như bà ném ra khỏi máy bay.
Người phụ nữ trung niên tức giận thở phì phò, biết rõ Sở Thiên không phải nói đùa, chần chờ một chút rồi đi lên cầm máu giúp Maria. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hành khách xung quanh đều cười nhìn người phụ nữ trung niên tự làm tự chịu.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng:
- Phụ nữ và trẻ em đúng là không hiểu biết.
Thiên Triều vốn chẳng có chuyện gì, chỉ là do con người gây ra mà thôi.
Vài phút sau, Lý Thần Châu mang theo hơn trăm đội viên bộ đội chống khủng bố đi tới, tổ chức sơ tán dần hành khách, sau khi phân phân phó hết cho thủ hạ, liền đi đến chỗ Sở Thiên đang uống nước, Lý Thần Châu tươi cười cao giọng nói:
- Uy phong của Thiếu soái vẫn như trước, Thần Châu đã từng nói mỗi lần gặp mặt Thiếu soái đều mang đến cho Thần Châu sự kinh hỉ, Thiếu soái lần này có thể trở thành anh hùng rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng ném qua một thứ, Lý Thần Châu thuận tay bắt lấy, cầm lên xem xét, toát mồ hôi lạnh thì ra là lựu đạn. May mà ổn rồi, nếu không cái máy bay này đã nổ tung.
Sở Thiên đứng dậy mỉm cười:
- Lý Thần Châu, ông đúng là đồ khốn nạn, dám mang tôi ra trêu đùa, giờ tôi cũng trêu đùa lại ông một phen.
Lý Thần Châu cười khổ lắc đầu, là lão Bộ trưởng quyết định, không phải chuyện mình có thể khống chế. Lý Thần Châu cẩn thận từng chút một đưa cho người chiến hữu, sau đó đi đến bên cạnh Sở Thiên, nhìn thấy Tô Dung Dung còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Dung Dung đã cười hô :
- Chào chú Lý.
Lý Thần Châu cười cởi mở, quan tâm nói:
- Dung Dung, có sợ không? Tranh thủ thời gian về nhà đi, ông nội cháu đã phái người tới đón cháu rồi đó.
Tô Dung Dung gật đầu kéo Liễu Yên chuẩn bị đứng dậy rời đi, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hướng Sở Thiên cười nói :
- Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Tô Dung Dung, rất hân hạnh được biết anh.
Sở Thiên bị ánh mắt Tô Dung Dung mê hoặc, không biết trả lời thế nào, bị Phương Tình nhẹ nhàng động một cái, mới kịp phản ứng nói:
- Tôi gọi là Sở Thiên, chỉ là tiện tay mà thôi không cần để ý.
Tô Dung Dung trong lòng đã sớm biết rõ tên họ của Sở Thiên, chỉ là muốn chính miệng anh ta nói ra, bây giờ nghe Sở Thiên nói ra tên gọi, trong đầu lập tức ghi nhớ, sau đó lôi kéo Liễu Yên nhanh chóng rời khỏi.