Đô Thị Thiếu Soái

Chương 246 : Vương khí thủ đô

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Khu nhà của Chu gia nằm ở ven hồ Đại Thanh, có cái thế y sơn diện thủy (lưng dựa vào núi, mặt hướng ra hồ nước), khung cảnh rất yên tĩnh ưu nhã. Đây là một tiểu viện có lịch sử lâu đời, khi vừa bước vào cửa đập vào mắt người ta là cặp sử tử đá uy nghi, bề thế nhưng cũng không kém phần cổ kính. Có thể đoán ra chủ nhân của tiểu viện này là một gia tộc có thân thế rất huy hoàng.

Trong tiểu viện, có ánh sáng của vài ngọn đèn dầu bị gió thổi xiêu vẹo.

Tại tiểu viện nhỏ này, mặt đất rất trống trải chỉ có vài cây bạch tùng cao lớn, dưới một gốc cây bạch tùng có treo hai cái xích đu, giữa chúng có đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ nhưng rất tinh xảo, trên mặt bàn có đặt một bầu rượu, cùng vài ba đĩa đồ ăn.

Hoa gian nhất hồ tửu

Độc chước vô tương thân.

Dịch thơ:

Giữa hoa một bầu rượu

Một mình, rót uống chơi.

(Trích bài: Nguyệt hạ độc chước - Dưới trăng uống rượu một mình của Lý Bạch)

Một cái đĩa lạc rang, một đĩa đậu phụ nướng, một đĩa thịt bò ngũ vị hương, một bình lão Bạch kiền. (Một loại rượu)

Đồ ăn tuy đơn giản, rượu cũng rất bình thường, nhưng hai người ngồi trên xích đu không phải phàm nhân.

Sở Thiên dựa lưng vào xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, khuôn mặt rất bình thản, ngón tay nhẹ nhàng búng lên, mấy hạt lạc chuẩn xác rơi vào miệng, nhai từ từ.

Một ông lão mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, những thứ ông ta mặc trên người đều làm từ những vật liệu trân quý, sang trọng nhất. Thân mặc một bộ quần áo được thiết kế tốt nhất, mỗi thứ mà ông ta đeo trên người đều qua sự lựa chọn tỷ mỷ, phù hợp với thân phận ông ta khi có ai nhìn vào cũng không sẽ cảm thấy ông ta nghèo khó, cũng không thể cảm thấy ông ta làm ra vẻ.

Ông già này khẽ ngâm một khúc ca, làn điệu giống như những khúc ca du mục trên vùng quan ngoại trên thảo nguyên, thê lương bi tráng lại có vài phần tịch mịch ưu sầu, hàm súc thú vị mười phần, khiến Sở Thiên không tự chủ, ngón tay khẽ gõ lên xích đu theo làn điệu.

Ai cũng không biết hắn là đang cao hứng hay là ưu sầu, chỉ có thể nói, tâm cơ của hắn rất sâu. Sở Thiên lại ăn lạc, tay chà vỏ lạc phát ra âm thanh "Sột xoạt"

Thân hình Lý Thần Châu đứng dưới ánh đèn có vài phần cô thương, nhưng vẫn mang vẻ ngạo nghễ, sừng sững như những gốc bạch tùng vĩnh viễn không ngã.

Thật lâu về sau, ông ta ngồi dậy, cầm lấy mấy hạt lạc sát vỏ ra, nhàn nhạt nói:

- Sở Thiên, hôm nay cậu làm không tệ.

Những lời này vốn rất bình thường, không có khí khái văn hoa lá cành mà bình thường như những người buôn bán nhỏ nói chuyện phiếm tư khen lẫn nhau. Hiện tại, những lời ấy được người này nói ra lại rất có sức nặng, ai không hiểu thấy những lời này không được nhã nhặn cho lắm, cũng không cao siêu nhưng bởi nó được Chu Long Kiếm nói ra.

Nói xong, Chu Long Kiếm lấy hạt lạc ra ăn theo một cách rất đặc biệt, giống như toàn bộ tinh thần đã đặt hết lên hạt lạc.

Đó là một con người rất nghiêm túc, cẩn thận. Sở Thiên nghĩ trong lòng, quả nhiên có thể ngồi lên vị trí này cũng không phải người thường.

Sở Thiên cũng ngồi dậy dùng chiếc đũa gắp đậu phụ nướng, mình tuy phóng đãng, không bị trói buộc nhưng cũng không thể làm xấu mặt Chu Long Kiến, bình thản nói:
Sở Thiên giật mình nhìn Chu Long Kiếm, tên cáo già này sao lại vui vẻ đáp ứng mình như thế? Thật đúng là muốn báo đáp mình chuyện trên máy bay?

Sở Thiên muốn từ thần sắc của ông ta nhìn ra vài điều, nhưng vẻn vẹn vô công, đành phải thở dài, nói:

- Vậy cám ơn Bộ trưởng Chu.

Dù cho lão già này có âm mưu gì quỷ kế, nhưng cho phép mình thành lập cứ điểm của Soái quân, thì đều là chuyện tốt.

Sở Thiên vươn người, từ từ đi theo Chu Long Kiếm xuống dưới lầu, bưng chén rượu lên, không chút khách khí uống sạch sẽ rượu lão Bạch kiền trong chén, sau đó cắn thịt bò ngũ vị hương, thầm nghĩ, nếu như Chu Long Kiếm không phải chính khách, chỉ cần việc ông ta tiếp đãi mình rượu và thức ăn khiến mình thoải mái dễ chịu thế này, mình cũng muốn làm bạn với ông ta.

Sở Thiên uống xong, đem đậu phụ khô, thịt bò ngũ vị hương ăn hết, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Lý Thần Châu đưa tiễn Sở Thiên tới cửa, mới quay người đi vào bên cạnh người Chu Long Kiếm, Chu Long Kiếm cầm lấy mấy hạt lạc bỏ vào miệng, khôi phục thần sắc gợn sóng nhưng không hề sợ hãi.

- Lão gia, ngài đồng ý cho Sở Thiên lập cứ điểm Soái quân tại thủ đô.

Lý Thần Châu thần sắc có vài phần lo lắng, mở miệng nói:

- Ngài không lo lắng cậu ta có điều kiện phát triển trong an toàn mà sẽ không áp chế nổi? Với tài năng của mình, không bao lâu nữa, toàn bộ hắc đạo ở thủ đô sẽ bị cậu ta nuốt mất.

Trên mặt Chu Long Kiếm xuất hiện một nét cười khó thấy, vỗ vỗ xích đu bên cạnh, để cho Lý Thần Châu ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

- Sở Thiên đúng người thông minh, cậu ta làm chuyện gì cũng tự có chừng mực, nếu như cậu ta không nắm chắc, không biết trước sau, không có nguyên tắc, cậu ta có thể đi cho tới ngày hôm nay sao? Chỉ sợ không cần chúng ta động thủ, cũng tự nhiên sẽ có người tiêu diệt cậu ta.

Lý Thần Châu gật đầu, cái này là sự thật, Sở Thiên làm chuyện gì cũng rất đúng mực, không đối đầu với chính phủ, cũng không giết người bừa bãi.

- Tôi đáp ứng cậu ta thành lập cứ điểm Soái quân ở đây, mục đích là muốn cậu ta trở thành ông hoàng của thế giới ngầm.

Chu Long Kiếm đứng dậy, vỗ vỗ tay, giọng nói bình tĩnh:

- Tôi muốn lợi dụng Soái quân diệt trừ hai thế lực lớn ở thủ đô là Hổ bang và Hắc Long hội.

Lý Thần Châu rất bội phục, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia nhìn rất xa, Hổ Bang cùng Hắc Long hội đều những hắc bang có quan hệ cùng kẻ thù chính trị của ông ta, lão gia đã sớm muốn nhổ hai cái răng nọc này, chỉ là chỗ sáng không tiện ra tay, bây giờ Soái quân tới thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở.

- Thần Châu, hãy âm thầm giúp đỡ Sở Thiên một tay.

Chu Long Kiếm nhàn nhạt lưu lại một câu, rảo bước đi vào sân trong, vừa đi ngâm nga một đoạn kinh kịch.