Đô Thị Thiếu Soái
Chương 249 : Kỳ tài cùng phòng
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Sở Thiên mỉm cười, một nụ cười mê người khiến cả căn phòng như sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Tôi là Sở Thiên, nhưng tôi không phải thiên tài, càng không phải là thiên tài trong truyền thuyết gì cả?
- Trời ạ, nụ cười của của cậu ta hoàn toàn tỷ lệ với tỷ lệ vàng.
(Tỷ lệ vàng: Tỷ lệ vàng – Wikipedia tiếng Việt)
Một bạn cùng phòng đang dùng một chiếc Laptop mini, ngón tay lướt trên bàn phím sau đó quay máy tính cho lại cho hai người xem, trên máy hiện lên một loạt các số liệu cùng hình ảnh Sở Thiên đang cười. Người này si ngốc nhìn Sở Thiên, kinh ngạc nói:
- Có phải nụ cười thần thánh lạc chốn nhân gian.
Sở Thiên cùng cậu bạn còn lại cùng nhìn lại, nhìn hình ảnh dáng cười của Sở Thiên cùng các số liệu phận tích, rất ngạc nhiên không hiểu cậu ta làm sao hoàn thành được chỉ trong mấy phút ngắn ngủi?
Người bạn cùng phòng này thấy bọn Sở Thiên kinh ngạc, nhẹ nhàng cười cười, mang theo vài phần đắc ý, mở miệng nói:
- Rất đơn giản, đây là chiếc máy tính cá nhân tân tiến nhất thế giới hiện nay, nó có một chiếc camera mini, khi cậu ấy bước vào tôi tiến hành chụp lại hình dáng nụ cười cậu ta sau đó sử dụng phần mềm chuyên dụng để phân tích các số liệu.
- Cậu này, không nói dối cậu đâu, máy tính luôn đưa ra kết quả chân thật chính xác.
Người này lại thở dài, nói:
- Người anh em, chỉ cần cậu mỗi ngày đều nở nụ cười này, thì toàn bộ nữ sinh của trường Đại học Thiên Kinh sẽ yêu mến, si ngốc cậu điên cuống.
Sở Thiên trong lòng cũng chấn động, tên nhóc này có khả năng sử dụng máy vi tính quá pro, nếu Soái quân có nhân tài như vậy gia nhập, chỉ cần ba đến năm năm phát triển thì tác dụng không thua gì một cái đường khẩu.
- Sở Thiên, xin chào, tôi tên là Tôn Bân, đến từ Sơn Đông.
Người bạn cùng phòng bên cạnh đưa tay ra, Sở Thiên bước lên phía trước bắt tay một cách thân thiện, tuy thoạt nhìn ánh mắt Tôn Bân có chút kiêu ngạo, nhưng cơ trí thần sắc lại cho Sở Thiên có ấn tượng rất tốt.
- Sơn Đông vốn là nơi địa linh nhân kiệt, từ xưa tới nay đã xuất hiện không biết bao anh tài.
Sở Thiên cười nói:
- Tôi đoán các bậc trưởng bối đã đặt rất nhiều hy vọng trên người cậu, mong ước một ngày, có thể hiệu lực Thiên triều, phóng nhãn Thần Châu, Kiếm Phong Sở Chỉ, không gì không sánh được.
Tôn Bân trong mắt phóng ra dị sắc, tiến lên kéo lấy tay Sở Thiên, hưng phấn nói:
- Người anh em, cậu nói rất hay, đêm nay anh mời chú uống rượu, chú thật sự quá thần kỳ rồi, ông nội của tôi là fan trung thành của Tôn Vũ hầu, cho nên không chỉ có đặt tên cho tôi theo tên chiến tướng mà còn bắt tôi từ nhỏ phải học "Binh pháp Tôn Tử" - "Ba mươi sáu kế".
- Hư hư thật thật, thật thật hư hư, cho nên cậu vừa rồi vì thăm dò tôi có phải Sở Thiên hay không, có phải thiên tài Sở Thiên đích thực, nên muốn tôi lộ tài năng có phải không?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngay thẳng nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm, thì các bạn bán tín bán nghi với những tin đồn trên mạng về tôi, vì vậy lúc nãy vận dụng thiên thời địa lợi để thăm dò tôi.
Trong mắt đám Tôn Bân không chỉ có sự cuồng nhiệt mà còn có sự hưng phấn, đồng thanh nói:
- Hiện tại, chúng tôi tuyệt đối tin cậu là Sở Thiên, chúng tôi đã gặp rất nhiều người có tài, nhưng chỉ có mình cậu khiến bọn tôi thán phục.
- Anh em chúng ta cần gì so đo như thế?
Đường Thương Hùng ném cho túi hạt dưa Sở Thiên:
- Quá khách khí, quá khách khí rồi.
Tôn Bân cười hắc hắc, nhích lại gần, nói:
- Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, chúng tôi không nỡ để cậu đi.
- Không say không về.
Âu Dương Thắng Cơ lại lướt ngón tay trên máy tính, sau một lát, ghi nhớ rồi nói:
- Có một quán bar không tồi được trên mạng khen như nước thủy triều. Nơi đó có loại rượu Trúc Diệp Thanh hương thơm ngào ngạt, hương vị động lòng người nhưng mà hơi xa một chút.
Sở Thiên giật mình, chẳng lẽ là "Quán bar Mê Tình?"
- Nó tên là Mê Tình.
Âu Dương Thắng Cơ nói nốt.
Đường Thương Hùng đã nằm lại giường của mình, ngồi dậy, ăn thịt bò khô Tôn Bân cho nói:
- Xa một chút cũng không sao, bây giờ có một thứ kết nói tất cả đó là xe taxi.
Sau đó vỗ vỗ túi bên hông của mình:
- Huống chi, tôi có không có ít tiền.
- Thương Hùng, bữa rượu này tôi mời.
Tôn Bân vươn người nói:
- Cậu kiếm tiến không dễ dàng không nên tiêu phí như vậy.
Đường Thương Hùng lắc đầu, chỉ ra chỗ sai của Tôn Bân nói:
- Tiền không phải là vốn đi ra, mà là lợi nhuận đi ra, tôi bây giờ kiếm tiền để tiêu xài, không tiêu thì làm gì có động lực để kiếm tiền? Tôi không phải là loại vắt cổ chày ra nước, đối với tôi kinh doanh kỳ tài mới là mục tiêu của tôi.
Sở Thiên tán dương nhìn xem Đường Thương Hùng, sau đó cười nói:
- Bữa rượu này để tôi mời, quán bar đó có một phần là của tôi.