Đô Thị Thiếu Soái

Chương 250 : Phong vân trong quán bar

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Không lâu sau khi bước vào quán bar, Sở Thiên mới biết mấy người bạn cùng phòng của mình cũng không thanh thuần tài hoa trong như mình tưởng tượng, mà giống như là cá gặp nước. Ánh mắt mập mờ, nói năng ngọt xớt, xem ra họ cũng là khách quen của các quán bar.

Sở Thiên lắc đầu, cười nói:

- Còn tưởng ba người anh em là đàn ông "thuần khiết", xem ra cũng là sát thủ đa tình trong quán bar, thói đời lụi bại, lòng người cũng không còn thuần phác.

- Người anh em, bây giờ đàn ông không xấu đàn bà không yêu.

Tôn Bân mở nắp bình rượu Trúc Diệp Thanh, mùi rượu lập tức phiêu tán ra, nhàn nhạt nói:

- Vì để phụ nữ yêu mình, phải cố gắng làm người xấu.

. Âu Dương Thắng Cơ như là chó săn ngửi thấy mùi rượu.

Đường Thương Hùng thở dài, nhìn những đôi trai gái ở những góc khuất trong quán bar, thần sắc có vài phần thất lạc, mang theo vẻ ưu sầu nói:

- Nếu như tôi nói, mỗi lần tôi đến quán bar thuần túy chỉ để uống rượu các cậu có tin không.

- Tin!

Đám Sở Thiên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, tướng mạo của Đường Thương Hùng cũng đủ để cha mẹ yên tâm về cái khoản kia, ngoại trừ ngồi uống rượu ra Đường Thương Hùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ngồi tự giày vò bản thân.

- Móa, chẳng lẽ tôi giống "Người ngoài hành tinh" thật?

Đường Thương Hùng lúc tự giễu cợt mình cũng không có chút tự ti, hơn nữa có sự tự tin rất lớn, nói:

- Tôi sẽ trở thành thương nhân kỳ tài, trụ cột của quốc gia.

- Ai nói với cậu là cậu giống người ngoài hành tinh?

Sở Thiên không đếm xỉa tới mà hỏi.

Đường Thương Hùng tưởng rằng Sở Thiên muốn vì cậu ta mà đòi lại bất công với thiên hạ, mừng rỡ chỉ vào Âu Dương Thắng Cơ, mở miệng nói:

- Chính là tên nhóc này, trên đường đi tới đây vụng trộm nói với tôi là giống tới 70%, chả lẽ Đường Thương Hùng tôi lại khó nhìn tới vậy sao?

Âu Dương Thắng Cơ làm vẻ mặt vô tội, vỗ máy tính bên cạnh mình nói:

- Không phải tôi nói mà là số liệu do máy tính phân tích.

Sở Thiên nhìn Âu Dương Thắng Cơ với vẻ mặt "Trách cứ", an ủi Đường Thương Hùng:

- Không có việc gì, đừng nghe cậu ta, người ngoài hành tinh không có khó coi lắm đâu.

Lập tức nói với Âu Dương Thắng Cơ:

- Thần Cơ a, làm người phải phúc hậu, không nên thấy người ta giống cái gì thì bảo người ta giống cái đó chứ.

Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ suýt nữa thì phun rượu từ trong miệng ra, vội nuốt rượu vào sau đó vuốt bụng cười không thôi, Đường Thương Hùng cũng giữ chặt Sở Thiên tay, bày ra vẻ "Phẫn nộ" vô cùng nói:

- Nhóc con nhìn cậu rất trung thực nhưng xem ra cậu mới là kẻ giảo hoạt nhất, phạt ba chén.

Sở Thiên cười cười, không từ chối uống ba chén Trúc Diệp Thanh, dù sao rượu này cũng không làm say lòng người.
- Đương nhiên xem cuộc vui.

Bọn Tôn Bân đồng thanh nói:

- Chúng ta đã nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, chúng ta sao có thể vứt bỏ cậu?

- Các cậu không sợ trêu trọc phải phiền toái sao?

Sở Thiên ôm Phương Tình, nhẹ nhàng quơ chén rượu, nói:

- Bọn chúng là xã hội đen đấy.

- Người anh em, cậu đúng thiên tài, cậu còn không sợ, chúng tôi cần gì phải lo lắng?

Đường Thương Hùng cười cười nói:

- Đêm nay mấy anh phải xem kịch vui cho đã, không chừng còn có khả năng giúp đỡ một tay.

Kỳ thật bọn Đường Thương Hùng có một phần ba là vì nghĩa khí, một phần ba đúng bởi vì tò mò, một phần nữa là vì Sở Thiên rất bĩnh tĩnh khiến trong lòng sinh ra khí thế hào hùng. Sở Thiên có khí chất tướng soái, vì cái gì mình phải rời đi?

Sở Thiên mỉm cười, vốn muốn nói tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng lại nghĩ có lẽ nên để cho bọn họ biết ít về mình một chút, cũng không nói gì, hé miệng uống Trúc Diệp Thanh.

Lúc này, đội ngũ hai bang hội đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời chuẩn bị khai chiến.

Tuy phe Hoa Nam Hổ nhân số có mười mấy người, nhưng Thường ca cùng Vương Đại Phát khí thế không chút thua kém, Thường ca lắc cổ, bẻ ngón tay, vô cùng bình tĩnh nói với Vương Đại Phát:

- Đại Phát, đêm nay để mấy thằng mất dạy này cho tôi, lão Thường tôi từ lúc ra khỏi nhà tù trọng phạm chưa được động tay động chân rồi.

Bọn côn đồ sau lưng Hoa Nam Hổ hơi chấn động, thì ra mấy kẻ này là trọng phạm đi ra từ trong ngục, chẳng trách trên người lệ khí nặng như vậy, xem ra đêm nay không cứng không xong rồi.

- Trong tù anh còn có thể luyện nắm đấm, còn tôi đi cướp thì không đánh ai, nên mấy tên này để tôi.

Vương Đại Phát cầm cái gậy sắt nặng hơn mười cân, trên mặt treo nụ cười thân thiết.

Bọn côn đồ trong lòng càng hoảng hốt, thì ra mấy người này không phải là trọng phạm thì là bọn cướp, xem ra thật khó đối phó.

- Lưỡng binh tương đối, công tâm vi thượng. (Hai bên quân đội khi đánh nhau, thì tâm lý sĩ khí là rất quan trọng)

Tôn Bân bật ngón cái nói:

- Hai vị đại ca này trước khi chiến lại am hiểu quấy nhiễu tâm lý đối phương, khiến đối phương chưa đánh đã thua một nửa, thật sự là không đơn giản.

Sở Thiên nhìn Tôn Bân mấy lần, tên nhóc này quan sát, nhận định rất chuẩn, thật có vài phần mưu lược, chỉ cần nhìn qua vài trận, tham dự vài trận thực tế thì sử dụng cậu ta làm quân sư bên người là tốt nhất.

- Đồ chó hoang, nói nhiều như vậy làm gì?

Hoa Nam Hổ ngồi ở trên ghế sa lon, đạp một cước tên côn đồ trước mặt, gào thét nói:

- Tất cả lên cho tao, lên cho tao.