Đô Thị Thiếu Soái
Chương 252 : Bảy con sói
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Thủ hạ của Hoa Nam Hổ đều là người đã được huấn luyện. Tứ đại Kim Cương vừa xông về phía Sở Thiên, mười mấy tên đại hán khôi ngô ở phía sau lập tức nhảy ra ngoài vòng vây, bao vây chằng chịt lấy Sở Thiên để đề phòng hắn tìm chỗ trốn mất.
Hoa Nam Hổ đã thay đổi tư thế thoải mái khác dựa vào ghế sô pha, thỉnh thoảng sờ sờ vết thương trên đầu, ánh mắt phẫn nộ tìm Hồ Bưu nhưng gã lại phát hiện ra cả toàn bộ quán bar đều không thấy thân ảnh của tiên tiểu tử đó, chỉ có thể trút giận lên người Sở Thiên mà thôi. Cứ nghĩ đến sau khi tiêu diệt Sở Thiên, rồi phá hủy toàn bộ quán bar, đến lúc đó không tin tên tiểu tử thâm hiểm đó không hiện thân.
"Tứ đại Kim Cương" quả nhiên không giống người thường, bốn con dao từ tứ phía bổ tới, ác liệt lại nhanh chóng. Sở Thiên không những không tránh mà ngược lại tiến lên nửa bước, Minh Hồng chiến đao đặt trước ngực, trước khi bốn con dao đánh tới, anh lập tức điểm ra bốn tiếng "Keng, keng, keng, keng". Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên liên tục điểm vào lưỡi đao của "Tứ đại Kim Cương". "Tứ đại Kim Cương" cảm nhận được một lực rất lớn từ chiếc đao truyền tới, tay cầm dao đều không tự chủ được hạ xuống, hổ khẩu cũng trấn động đến nỗi cũng hơi đau nhức, trong lòng kinh hãi. Chúng vội vàng lui về sau mấy bước, thoát khỏi phạm vi tấn công của Sở Thiên.
Sở Thiên không thừa thắng xông lên, vẫn nghiêng chiến đao Minh Hồng như cũ, lạnh lùng nhìn nét mặt kinh hãi của "Tứ đại Kim Cương".
Hô hấp của bọn Tôn Bân dường như dừng lại, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, nhìn sự thành thạo trong đao quang kiếm ảnh của Sở Thiên, trong lòng họ bắt đầu hiện lên một cảm giác không thể nói rõ được. Tại sao thế giới này thực sự có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Nếu trước đây nói "văn võ song toàn" chỉ dừng lại là sự lý giải ngoài mặt thì ngày nay họ lại sâu sắc xúc động tâm linh. Họ đã từng đọc một tác phẩm trên mạng của một tài tử của trường đại học Thiên Kinh tên là "Người có thể ưu tú nhưng lại không có cách nào hoàn mỹ", cũng đã từng tán đồng với sự phân tích rõ ràng về đạo lý ở trong đó, cũng đã từng ủng hộ điều đó. Nhưng hôm nay nhìn thấy chính con người Sở Thiên trong lòng họ đều không tự chủ được mắng một câu: đúng là ếch ngồi đáy giếng. Bốn chữ này vừa là mắng mình và cũng là mắng tên tài tử đó.
Hoa Nam Hổ không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên gã nhận ra một chiêu của Sở Thiên đã đánh lui được "Tứ đại Kim Cương". Biết Sở Thiên là một người cứng rắn nhưng trong tình huống bên mình nhiều người hơn, nhiều dao hơn thì không có lý nào lại bỏ trốn thế là gã rút cánh tay phải vẫn chưa ngừng yên tĩnh trên người cô gái ở bên cạnh lại, vỗ ghế sô pha, quát lớn:
- Sợ cái đít, chúng mày mau xông lên cho tao. Bốn tên hán tử ngưu cao mã đại các ngươi còn sợ một thằng ranh con? Nếu truyền ra ngoài thì không chỉ mất mặt Hoa Nam Hổ tao mà còn mất mặt cả uy danh "Tứ đại Kim Cương" của chúng mày nữa.
Chiêu khích tướng của Hoa Nam Hổ quả nhiên có hiệu quả, "Tứ đại Kim Cương" nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa xông lên, khí thế còn hung hăng gấp mấy lần vừa rồi. Sở Thiên khẽ than một tiếng, từ xưa đến nay, danh lợi thực sự hại chết không biết bao nhiêu người, xem ra không hề sai chút nào. "Tứ đại Kim Cương" biết rõ không đánh lại mình nhưng vì danh tiếng nên vẫn liều mạng xông lên.
Sở Thiên giơ Minh Hồng chiến đao lên, cổ tay hơi run, chiến đao phát ra hào quang màu vàng kim óng ánh, khí thế hung hăng đánh về phía "Tứ đại Kim Cương". Tuy Sở Thiên một người một đao nhưng thân hình của hắn rất nhanh, tốc độ di chuyển đao cũng rất nhanh. Người ở bên cạnh xem sẽ tưởng rằng Sở Thiên phân thân thành 4 người đánh với "Tứ đại Kim Cương". Bọn Tôn Bân nằm dài trên mặt bàn, trừng mắt líu lưỡi xem trận chiến không thể tưởng tượng đang ở trước mắt mình.
"Tứ đại Kim Cương" đương nhiên cảm thấy được sự ác liệt của Sở Thiên. Đao không cận thân nhưng phong đao đã làm dưới nách bọn họ cảm thấy đau đớn, bọn chúng cũng là những người cường hãn vì vậy bất chấp sự lợi hại của Sở Thiên quyết định lấy thân mạo hiểm, liều mạng mình bị thương cũng phải đánh ngã Sở Thiên. Chúng tin vào chiến thuật "Tổn hại địch một ngàn thì tự thương tám trăm", tuyệt đối không phụ với uy danh "Tứ đại Kim Cương" của bọn chúng.
Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên anh nhìn ra ý đồ của bọn chúng, tăng thêm hai phần nội công rồi ngay lập tức bạo tăng hào quan của Minh Hồng chiến đao, đem chiến đao đặt dưới sự thôi vận của nội lực, dường như cây đao dài thêm mấy tấc, lúc 4 con dao bổ vào Sở Thiên hào quang của mũi đao dường như cùng một lúc đánh trúng bả vai tay cầm đao của "Tứ đại Kim Cương" vang lên mấy tiếng "Phốc, phốc". Trên người "Tứ đại Kim Cương" có thêm vào chỗ bị thương cứ như bị súng ngắn bắn trúng vậy, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài.
Bốn con dao của "Tứ đại Kim Cương" gần tới người Sở Thiên thì bỗng nhiên rũ xuống, không cách nào giơ lên, dưới tình thế cấp bách liều vài phần tâm huyết, định đổi tay cầm dao rồi đánh tiếp. Sở Thiên tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, thu lại chiến đao dựng xuống dưới đất, lấy chân phải làm trung tâm, chân trái liên tục điểm ra, mỗi một cú đá lại đá đúng lồng ngực của "Tứ đại Kim Cương", mạnh đến nỗi làm chúng ngã về phía Hoa Nam Hổ đang ngồi trên ghế sô pha.
Hoa Nam Hổ hẳn không ngờ rằng "Tứ đại Kim Cương" anh hùng thiện chiến xưa nay lại dễ dàng thua trong tay Sở Thiên như vậy. Trong lúc không hề đề phòng, bị thân hình khổng lồ của "Tứ đại Kim Cương" đè lên, cả đống người gần 400kg không những làm Hoa Nam Hổ không thể thở nổi mà hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh cũng bị đè đến nỗi quỷ khóc thần la.
Mấy đại hán thân hình khôi ngô ở sau lưng Sở Thiên thấy lão đại nhà mình bị người ta chà đạp như vậy, mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ, nhao nhao lấy dao ra vây quanh Sở Thiên. Bọn Thường ca thấy Sở Thiên đại thắng "Tứ đại Kim Cương", tâm trạng vô cùng phấn chấn, họ thấy mấy tên đóng vai phụ xông tới tấn công Sở Thiên thế là cũng vung cánh tay hô lên, cực kỳ cường hãn nhào tới.
Lúc này Hồ Bưu lại xuất hiện, trong tay cầm theo mấy cây trường côn, ném cho bọn Đường Thương Hùng ba cây, cười nói:
- Các vị huynh đệ tài tử, có hứng thú với trò đánh chó mù đường không?
Hồ Bưu nói xong cũng mặc kệ bọn Đường Thương Hùng có tham chiến hay không, anh ta cầm cây côn, chuyên môn của anh ta là nhặt những tên bị bọn Thường ca đánh ngã trên mặt đất. Tên tiểu tử muốn tái khởi Đông Sơn, một tên tiểu tử khôi ngô vừa bị Vương Đại Phát dùng côn sắt đánh trúng đùi kêu kên một tiếng, ngã trên mặt đất giãy dụa định đứng dậy thì Hồ Bưu vung mạnh cây côn, cười hì hì đi đến, dùng lực đánh thêm một côn vào chỗ hắn bị thương. Vết thương cũ của tên này chưa tán, lại thêm tổn thương mới thế là gã ta lại kêu lên một tiếng, bị đánh nằm rạp trên mặt đất rồi lặp tức ngẩng đầu lên oán hận nhìn Hồ Bưu. Hồ Bưu bước tới vài bước, vung mạnh liền mấy côn, hét lớn:
- Có phục không?
Tên khôi ngô này lúc đầu có mấy phần tâm huyết chết cũng không hừ một tiếng, sau khi bị Hồ Bưu đánh cho mấy côn thì lập tức liên tục gật đầu phục tùng nói:
- Phục rồi, phục rồi.
Lúc này Hồ Bưu mới hài lòng đi tìm tên khác dễ hơn, một lúc sau anh ta giải quyết xong mấy tên có ý đồ tái khởi Đông Sơn, giải quyết nỗi lo sau này của bọn Thường ca. Đối với những lời cười mắng của Hồ Bưu bọn Thường ca lại cũng cảm thấy tên tiểu tử này làm việc rất thiết thực.
Bọn Đường Thương Hùng nhìn nhau, lại nhìn cây côn trên mặt đất do dự xem có nên xông lên giúp hay không. Trong lúc tư tưởng họ đang đấu tranh, bọn Thường ca đã đánh mấy tên khôi ngô ngã trên mặt đất. Hồ Bưu đang đánh cho từng tên từng tên một thêm mấy côn, vừa đánh vừa hét:
- Đồ chó hoang, các ngươi đến đây hoành hành thật đúng là chán sống mà.
Thường ca sờ sờ chỗ đau trên người sau đó một tay kéo Hồ Bưu qua, cười mắng nói:
Nét mặt Chu Long Kiếm lộ lên nụ cười, vỗ vai Lý Thần Châu nói:
- Xử lý hậu sự sạch sẽ một chút nhất định không được để người ta tìm ra bọn Hoa Nam Hổ chết trong tay chúng ta, để người của Hổ bang tìm ra nơi Hoa Nam Hổ xuất hiện cuối cùng là quán bar Mê Tình đi, phải để cho họ chút không gian tưởng tượng.
Lý Thần Châu gật gật đầu, ngữ khí rất kiên định nói:
- Lão gia yên tâm Thất Thất Lang làm việc trước giờ rất cẩn thận tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào, bất cứ người sống nào. Nói như vậy là đã đạt được mục đích của chúng ta rồi, Hổ bang sẽ nhận định là bọn Sở Thiên hạ độc thủ.
Rồi ông ta lập tức chần chờ một chút, lo lắng chút hỏi:
- Nhưng Hổ bang cũng sẽ hạ độc thủ với bọn Sở Thiên, căn cứ của bọn Sở Thiên ở Kinh thành chưa ổn, có thể ngăn chặn được sự tấn công của Hổ bang hay không?
Chu Long Kiếm cúi thân xuống, cầm lấy một quân cờ, bình tĩnh nói:
- Mấy ngày nữa là đại hội Đảng toàn quốc rồi, anh sẽ trở thành nhân vật quan trọng nhất của việc giữ gìn trị an của Kinh thành. Anh phải cảnh cáo các bang phái của Kinh thành, trong thời gian khai hội, không ai được gây sự, tất cả ân oán để một tháng sau hãy tính.
- Kẻ gây chuyện, giết không tha.
Ánh mắt Chu Long Kiếm phóng ra sát khí:
- Đây là ý của trung ương.
- Thời gian một tháng Đó Sở Thiên có thể thành lập được căn cứ ở Kinh thành hay không còn phải xem vận mệnh của cậu ấy.
Chu Long Kiếm lại cúi đầu ngửi hương rượu.
Lý Thần Châu khâm phục nhìn Chu Long Kiếm, lão gia thực sự thận trọng đến từng bước, chiêu chiêu liên hoàn, ngay cả ảnh hưởng chính chị cũng phải cân nhắc, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.
- Hơn nữa, thù hận trải qua thời gian ấp ủ không những không mất đi mà chỉ có thể càng sâu đậm hơn.
Khóe miệng Chua Long Kiếm lộ lên vẻ đắc ý khó thấy:
- Cậu nói xem, sau một tháng, kết quả sẽ là Sở Thiên bị tiêu diệt hay là Hổ bang bị san phẳng?
- Nếu như Sở Thiên không chết thì Hổ bang tất bị diệt.
Ánh mắt Lý Thần Châu kiên định thốt ra hai câu đó.
Chu Long Kiếm tựa trên ghế nằm, cầm ly rượu lão Bạch, uống một hơi, sau đó nhẹ nhàng đong đưa, miệng lại hừ lên một âm điệu mà vĩnh viễn Lý Thần Châu không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy có vài phần hương vị của thảo nguyên tái bắc, đương nhiên trong đó lộ ra cả sự đắc ý.
Bãi đỗ xe, "Thất Thất Lang" thu lại dao, ném thi thể của Hoa Nam Hổ cùng mấy tên khác lên một chiếc xe tải, kéo vải bạt lên sau đó nhân lúc đêm tối chạy ra bên ngoài.
Ánh đèn ở bãi đỗ xe chiếu qua tấm biển xe làm hiện lên mấy chữ: Hồng Phát hậu cần.