Đô Thị Thiếu Soái

Chương 253 : Gặp được học tỷ

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Sở Thiên không phải Thần Tiên tất nhiên sẽ không biết bọn Hoa Nam Hổ sau khi ra khỏi quán bar Mê Tình bị người giết đến nỗi chó gà không tha. Nghe xong mấy bài hát của Phương Tình, uống hết mấy hũ Trúc Diệp Thanh Sở Thiên mới đứng dậy đưa bọn Tôn Bân say chuếnh choáng lên taxi quay lại đại học Thiên Kinh còn mình thì ở lại quán bar vì sợ bọn Hoa Nam Hổ đêm nay sẽ giết một hồi mã thương, thương hại đến bọn Thường ca.

Nhưng Sở Thiên cũng không để chuyện này trong lòng, hắn chỉ nghĩ bọn Hoa Nam Hổ thuần túy chỉ là muốn chiếm tràng tử nên Sở Thiên muốn bọn Thường ca sau này chú ý những khách lạ hơn để tránh bị người ta đánh trộm đồng thời muốn Hồ Bưu nghĩ cách thu thập một chút tư liệu về Hổ Bang cho mình, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.

Nếu thực sự không được, đến lúc đó hắn trực tiếp đi tìm lão đại của Hổ Bang, Sở Thiên thầm nghĩ nếu không hòa hợp được vậy chỉ có thể dùng danh ngôn của chủ tịch: Quyền lực chính trị phát triển từ nòng súng.

Lúc bọn Thường ca đang thu dọn tàn cuộc, Sở Thiên bưng chén nước chanh, lắc lư rồi đi lên lầu. Chị Mị đang nhàn nhã tựa trên ghế sô pha lớn xem tạp chí thời trang dường như chuyện kinh thiên động địa ở dưới lầu chị đều không để ở trong lòng, thấy Sở Thiên lên, chị khẽ cười, dịu dàng nói:

- Em trai, làm xong chuyện rồi chứ?

Sở Thiên gật gật đầu, uống một hớp nước chanh rồi lập tức đặt chiếc ly sang một bên, nằm bên cạnh chị Mỵ, dựa vào chiếc đùi bóng loáng rắn chắc của chị, nhàn nhạt nói:

- Tạm thời đã xong, chỉ là em vẫn cảm thấy mình xuất hiện ở đây, ở đây sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn.

Chị Mỵ bỏ tạp chí xuống, bàn tay ngọc ngà dịu dàng xoa mặt Sở Thiên, cười nói:

- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.

Sở Thiên duỗi duỗi người, giữ chặt tay chị Mỵ, ánh mắt lộ ra vài phần thích thú, mở miệng nói:

- Vẫn là ở bên cạnh chị thoải mái nhất, làm người có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, ít nhất có chút thời gian bình an bình tĩnh như thế này.

- Chẳng lẽ Tình nha đầu không làm em thoải mái sao?

Chị Mị bưng cốc nước chanh lên, đặt bên miệng Sở Thiên, cười cười truy hỏi.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:

- Tình tỷ tỷ là một tài nữ, em lo chị ấy ở bên cạnh em lâu tài hoa sẽ mất dần, điều này mới làm em bất an.

Chị Mị bình tĩnh thốt ra mấy chữ:

- Thiêu thân lao đầu vào lửa.

Sở Thiên giật mình nhìn chị Mị, mấy chữ này vẫn luôn xúc động nội tâm thâm sâu của hắn, vẫn làm hắn cảm thấy có vài phần áy náy.

- Tình nha đầu nói với chị, cô ấy nói vì em cô ấy tình nguyện làm một con thiêu thân lao vào lửa.

Nét mặt chị Mị lộ lên cảm giác "Chân trời xa xăm lưu lạc người" khó có thể thấy được, lại có chút cô đơn nói:

- Thực ra chị cũng chỉ là một con thiêu thân.

Sở Thiên nắm chặt tay chị Mị, để lòng bàn tay cùng lòng bàn tay truyền lại sự ôn hoà, biết chị Mị nhớ lại Lâm Ngọc Thanh, nhớ lại tình yêu của họ, hắn an ủi nói:

- Chị Mị, người có tình sẽ thành người thân, chị với Lâm Ngọc Thanh nhất định có một kết thúc đẹp huống hồ Lâm nha đầu không phải muốn giới thiệu chị với Lâm Ngọc Thanh sao? Hai người có thể mượn cơ hội này ở bên nhau.

Nét mặt chị Mị lại càng thêm cô đơn, thì thào tự lẩm bẩm:

- Anh ta trước giờ đều không qua nổi cửa của chính mình.

Rồi chị khôi phục vẻ bình tĩnh, nói với Sở Thiên:

- Em trai, nếu em thực sự yêu người con gái bên cạnh mình thì nhất định phải làm cô ấy hạnh phúc.

Sở Thiên gật gật đầu, uống ngụm nước chanh trong miệng, không nói gì.

- Nếu không thể làm cô ấy hạnh phúc thì đừng yêu cô ấy.

Ngón trỏ chị Mị lướt nhẹ trên mặt Sở Thiên, Sở Thiên cảm nhận được phần tình cảm phức tạp trong đó, lại nói:
- Mấy ngày này không có hoạt động gì? Ở mãi trong ký túc có chút nhàm chán, muốn đi ra xung quanh dạo chơi nhưng lại sợ bị lạc đường.

Đái Mộng Nghiên nhìn Sở Thiên, giật mình, có chút bất mãn với ngữ khí này cùng với tư thế lười biếng bây giờ của Sở Thiên, quan trọng hơn là nhận ra Sở Thiên chính là sinh viên mới đứng ở sạp hàng bán bữa sáng xuất khẩu cuồng ngôn với Hàn Uy, nhưng cô vẫn mở miệng nói:

- Ba giờ chiều có hoạt động dạo chơi khuôn viên trường để dẫn mọi người quen với sân trường, mọi người nhớ đúng giờ tập trung dưới lầu.

- Còn nữa, với tư cách học tỷ có nghĩa vụ nói với mọi người, sinh viên đại học Thiên Kinh đều là tinh anh đến từ khắp nơi trên toàn quốc.

Đái Mộng Nghiêu tuy là nói với mọi người nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào Sở Thiên:

- Nếu như chỉ đắm chìm trong vinh quang của quá khứ mà không muốn phát triển, vậy thì bất luận các cậu đã từng ưu tú cỡ nào, hơn người thế nào đi nữa thì ở đây cậu cũng sẽ không có một chỗ cắm dùi, thậm chí sẽ bị loại bỏ.

- Lời học tỷ nói thật sự sâu sắc.

Bọn Đường Thương Hùng nịnh nọt Đái Mộng Nghiêu, tuy không phải tất cả các cô gái đều thích nghe lời ngon ngọt nhưng tất cả các cô gái tuyệt đối đều sẽ không thích nghe lời nói bậy.

Sở Thiên cười mắng nói:

- Đường Thương Hùng, các người đúng là P tinh.

Trong lòng Sở Thiên biết, nhìn ánh mắt của vị học tỷ này có thể đoán ra được những lời vừa rồi là để nói mình, hắn không biết mình lúc nào đã trêu chọc vị học tỷ này, anh chỉ có thể thầm cười khổ, cũng không tiếp lời nữa, trêu chọc không được thì vẫn tránh đi thì hơn.

Đái Mộng Nghiêu nhìn Sở Thiên cũng không như sét đánh vào đầu, dáng vẻ bừng tỉnh, ngược lại "mặt nhăn mày nở" sâu sắc cảm nhận được mình là người thất bại, ấn tượng với Sở Thiên càng trở nên không tốt. Tên tiểu tử trước mắt có lẽ thành tích thi tốt nghiệp không tệ nên mới cậy tài khinh người như vậy. Đái Mộng Nghiêu lắc lắc đầu, đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày. Tùy tiện lấy mười học sinh của trường Thiên Kinh ra thì ít nhất cũng có 8 người là trạng nguyên, còn có một người là sinh viên ưu tú cử đi học.

Đái Mộng Nghiêu là một người ngay thẳng, trong lòng lòng nghĩ gì đều rất tự nhiên hiện lên trên mặt, cũng không nhìn Sở Thiên nữa, quay đầu cười với bọn Đường Thương Hùng nói:

- Các vị học đệ, tôi đi tới phòng ký túc xá khác thông báo, chiều gặp.

Sau khi Đái Mộng Nghiêu nói xong, thì đi ra ngoài phía cửa:

- Tạm biệt, hẹn gặp lại.

Bọn Đường Thương Hùng giống như ba con mèo may mắn vậy, nhẹ nhàng đong đưa tay, thần sắc hiện rõ mấy chữ viết trên mặt "lưu luyến không rời".

- Đến mức đó không? Mấy tên háo sắc các người.

Sở Thiên ngồi dậy, nhìn bóng hình Đái Mộng Nghiêu biến mất, đả kích bọn Đường Thương Hùng nói:

- Ngay cả học tỷ cũng muốn gây chú ý, mắt mấy người có phải hơi thiển cận rồi không?

Lời của Sở Thiên rõ ràng truyền đến tai của Đái Mộng Nghiêu vừa mới bước vào phòng ký túc bên cạnh, thân hình cô hơi dừng lại, ánh mắt có chút phẫn nộ.

Bọn Đường Thương Hùng không cho là đúng, bộ dạng lộ ra vẻ "Tôi là lưu manh tôi sợ ai chứ", còn phản kích lại Sở Thiên nói:

- Tên tiểu tử ngươi có Phương Tình cô gái cực phẩm rồi đương nhiên chướng mắt với Đái Mộng Nghiêu rồi, tôi nghĩ nếu cậu không có Phương Tình đoán không chừng vừa rồi cậu đã bị người ta làm điên đảo rồi.

- Đúng vậy, theo hành tung của hai ngày hôm nay, tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tư sắc của Đái Mộng Nghiêu tuyệt đối có thể đứng trong tốp 10 của đại học Thiên Kinh.

Tôn Bân do dự một lúc, liền nói sự phán đoán của mình, sở dĩ nói Đái Mộng Nghiêu đứng trong tốp 10 vì so ra cũng không còn cách nào, đại học Thiên Kinh quá nhiều lá xanh.

Sở Thiên quyết định không nói mò với mấy tên này, hắn muốn hấp lại tình cảm.

- Đái Mộng Nghiêu, người Hắc Long Giang, sinh viên năm hai đại học Thiên Kinh, từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, luôn tin chuyện là do người, thành tích học tập đứng thứ 5 lớp trong 2 kỳ liên tiếp đồng thời giành được học bổng hạng hai của đại học Thiên Kinh vì công tác xuất sắc trong bộ tuyên truyền hội sinh. Kỳ học này tiến hành bầu cử bộ trưởng, Đái Mộng Nghiêu giành được toàn bộ phiếu được chọn làm hội trưởng tuyên truyền hội sinh viên đồng thời được đánh giá là "cán bộ học sinh ưu tú", được nhiều sinh viên và thầy cô khen ngợi.