Đô Thị Thiếu Soái

Chương 262 : Bước lên sân khấu

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Bọn người Đường Thương Hùng nhìn nhìn Sở Thiên, không hiểu gì sờ sờ đầu nhìn Sở Thiên. Bọn họ thật không hiểu, mâu thuẫn sao lại đột nhiên chuyển đổi? Nhìn bộ dạng Phạm Tâm Tâm và Sở Thiên, đêm nay dường như không còn chuyện của Đường Thương Hùng nữa, Đường Thương Hùng có chút buồn bực, cơ hồ muốn gào lên: "Tôi là người trong cuộc, tôi mới là người trong cuộc".

Sở Thiên nhìn bộ dạng trầm ngâm thâm hiểm của Phạm Tâm Tâm, không thèm bận tâm, nói:

- Hôm nay tinh thần tôi khá tốt, vì vậy chỉ đập vỡ hai tấm kính xe của cô, nếu tâm trạng không tốt, e rằng chiếc BMW của cô tối nay sẽ được mang đến nơi thu mua phế thải rồi, mau xin lỗi rồi cảm ơn đi!

Tên nhóc này vẫn kiêu ngạo như vậy! Phạm Tâm Tâm nghiến răng nghiến lội nhìn chằm chằm Sở Thiên, nói:

- Nhóc con, đừng liều lĩnh như vậy, đây là Thủ đô, không phải Thượng Hải, đây là địa bàn của Phạm Tâm Tâm tôi.

Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi nói ra những lời khiến bọn họ nhiệt huyết sôi sục:

- Trong mắt Sở Thiên tôi, nơi nào cũng vậy thôi, tuyệt đối không phân biệt Thượng Hải và Thủ đô.

Phạm Tâm Tâm cười lạnh mấy tiếng, khinh bỉ nói:

- Đêm nay, tôi sẽ có sự phòng vệ chính đáng, sau khi cho cậu rụng hết răng sẽ giam giữ ở đồn công an, cuối cùng sẽ đuổi ra khỏi đại học Thiên Kinh.

Sau khi nói xong, Phạm Tâm Tâm đeo cặp kính màu nâu lên, bàn tay ngọc ngà khẽ vung lên, hai tên vệ sĩ như hổ báo bổ nhào đến chỗ Sở Thiên, mặc dù trong mắt bọn chúng, hai người to như trâu đi ức hiếp một sinh viên yếu ớt có chút quá đáng, nhưng Phạm Tâm Tâm là nguồn cơm manh áo của họ, không nghe lời cô ta, Phạm Tâm Tâm sẽ khiến họ không thể tiếp tục sống, rơi vào đường cùng, đành phải ra tay với Sở Thiên.

Hai tên vệ sĩ ra những cú đấm thép vào vai Sở Thiên, Sở Thiên khẽ gật đầu, xem ra hai tên vệ sĩ này cũng có chút nhân tính, không trực tiếp tấn công chỗ hiểm của mình, tối nay chỉ dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi.

- Đồ chó, chúng ta cũng lên đi!

Đường Thương Hùng hết lên một tiếng, xông về phía hai tên vệ sĩ.

Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ có chút chần chừ, sau đó cũng xông vào, mặc dù thân thể không được cường tráng sung sức nhưng nghĩa khí nhiệt huyết thì vẫn có.

Sở Thiên hơi sững người, cậu hoàn toàn không ngờ rằng ba người bạn cùng phòng kí túc của mình lại xong lên, hai tên vệ sĩ này đối với Sở Thiên mà nói, hoàn toàn không đáng để mắt, vốn chẳng cần giúp đỡ. Sở Thiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, lập tức hiểu ra, Đường Thương Hùng chắc thấy vốn là chuyện do cậu ta gây ra, kết quả Sở Thiên lại thay cậu chọc giận Phạm Tâm Tâm. Nếu Đường Thương Hùng không xông lên, trong lòng sẽ như có gai đâm, sẽ thấy bản thân qua nhu nhược, còn Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ là vì tình nghĩa anh em. Mặc dù Sở Thiên thừa sức ứng phó, nhưng cũng không thể để Sở Thiên một mình đối mặt mặt với tất cả nguy hiểm, làm vậy chứng tỏ mình không có nghĩa khí.

Sở Thiên hơi cảm động, có thể trận chiến này sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.

Hai tên vệ sĩ có vẻ không ngờ bọn người Đường Thương Hùng lại xông lên, có chút chần chừ, trong nháy mắt, những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã giáng xuống, không chút nể tình nện lên người chúng. Trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ khẽ nhếch mép cười, khẽ lắc lắc đầu, đám sinh viên này sao có thể đánh được những vệ sĩ chuyên nghiệp như họ chứ? Sau đó, không chỉ không tránh né, ngược lại còn giơ thân ra tiếp chiêu của bọn người Đường Thương Hùng.

Bụp, Bụp, Bụp!

Những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã đánh lên người hai tên vệ sĩ, nhưng họ không hề bị đánh lui, ngược lại là sự kinh ngạc của bọn người Đường Thương Hùng, cảm thấy những cú đấm của mình như đang đấm lên tấm sắt cứng rắn vậy, đánh xong tay đau âm ỉ, giờ mới nhận ra đây hoàn toàn là khác hẳn lúc đánh nhau với những sinh viên, thực lực không cùng một cấp bậc.

Bọn người Đường Thương Hùng khiếp sợ, không dám đánh tiếp, vội lùi về phía sau, trên khuôn mặt có chút uể oải, trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ có phần kiêu ngạo, không thừa cơ hội xong lên, trong mắt bọn chúng, mấy sinh viên này đơn giản là tự rước họa vào thân.

Phạm Tâm Tâm đứng cách đó không xa, khinh miệt nhìn bọn người Đường Thương Hùng làm càn, sau đó nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:

- Tranh thủ thời gian xử lý bọn chúng, tôi còn phải diễn xuất đó!

Hai tên vệ sĩ xông lên, bọn người Đường Thương Hùng khẽ nghiến răng, chuẩn bị chiến đấu tới cùng, lúc định xông lên, Sở Thiên vượt lên trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ lại, thản nhiên nói:

- Các anh em, cảm ơn các cậu, lần này đến lượt tôi lên!

Bọn người Đường Thương Hùng biết Sở Thiên cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ, vì vậy khẽ thở dài, dừng bước.

Sở Thiên mỉm cười, nhìn hai tên vệ sĩ, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:

- Hai vị, mọi người không cần vất vả như vậy, nếu các anh có thể đỡ được một cú đấm của tôi, tôi lập tức nhận thua, mặc cho các anh xử lý, muốn đánh muốn giết không một lời oán thán.

Tiếp tục nhìn Phạm Tâm Tâm:

- Nếu các anh không đỡ nổi một cú đấm của tôi, thua rồi thì ngoan ngoãn cút cho tôi.
Liễu Yên suy nghĩ một chút, chỉ vào Sở Thiên nói:

- Đều do anh gây ra, biện pháp bây giờ là thời gian xuất hiện của Sở Thiên sẽ nhiều hơn năm phút, Tô Dung Dung sẽ xuất hiện ở tiết mục cuối.

Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, bất luận thế nào, anh cũng phải cầm cự đủ mười lăm phút cho tôi!

Sở Thiên vươn vai, đầy nghĩa khí, nói:

- Không vấn đề, năm mươi phút cũng được.

Vô cùng điên cuồng! Liễu Yêu cười thầm, cũng được, để Sở Thiên lên sân khấu làm trò hề, sau đó Tô Dung Dung sẽ biểu diễn, không chỉ có thể đem lại sự kịch tính mà còn có thể làm thay đổi sự oán giận của những tân sinh viên, thậm chí còn cho Tô Dung Dung thấy sự hèn mọn của Sở Thiên.

Đường Hiểm Phong cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, giờ cậu ta tức giận không thèm nói chuyện với Sở Thiên nữa.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của người dẫn trương trình:

- Tiếp là một tân sinh viên mà mọi người vẫn luôn tò mò trong đêm nay, vì trong vòng mười lăm phút, cậu ấy sẽ hát, đàn, nhảy. Một tân sinh viên đa tài như vậy, khiến tôi cũng tò mò như mọi người vậy, sau đây xinh mời tân sinh viên Sở Thiên sẽ đem lại cho chúng ta một tiết mục đặc sắc.

Sở Thiên khẽ thở một hơi, đi đến trước mặt Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm một cái, từ tốn nói:

- Dung Dung, hãy khắc cốt ghi tâm những điều tiếp theo đây.

Trên khuôn mặt Tô Dung Dung nở nụ cười, mong đợi nhìn thấy Sở Thiên, trông đợi anh chàng này sẽ đem lại cho cô những niềm vui bất ngờ.

Trên mặt Sở Thiên nở nụ cười thản nhiên, lúc kéo rèm sân khấu ra, Sở Thiên nhìn thấy MC Đái Mộng Nghiêu mặt đầy vẻ kinh ngạc, đúng lúc đi qua.

Sao lại là cậu nhóc hung hăng lông bông này? Đái Mộng Nghiêu kinh ngạc nhìn Sở Thiên đang tiến về phía sân khấu, chẳng nhẽ anh chàng này thật sự nhiều tài năng như vậy?

Bọn người Đường Hiểm Phong khinh thường nhìn Sở Thiên đang đi đến giữa sân khấu. Lúc này Đái Mộng Nghiêu khó hiểu hỏi bọn người Đường Hiểm Phong:

- Cậu nhóc lông bông kia có nhiều tài nghệ vậy sao?

Bọn người Đường Hiểm Phong cười khinh miệt, Lang Côn chỉ vào Sở Thiên đang ở trên sân khấu, lắc lắc đầu nói:

- Tự cậu ta muốn lên sân khấu để xấu mặt, không liên quan đến chúng ta!

Đái Mộng Nghiên bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, đúng là tự cho mình là đúng.

Tô Dung Dung cũng đã nhanh chóng thay y phục diễn xuất, cùng bọn người Liễu Yên quan sát sân khấu. Trong lòng mọi người đều có chút lo lắng và trông đợi, mặc dù ý nghĩa của sự trông đợi trong mỗi người hoàn toàn không giống nhau.

Sở Thiên đứng giữa sân khấu, ngẩng đầu đối mặt với hơn sáu ngàn tân sinh viên của trường đại học Thiên Kinh, mỉm cười, thản nhiên nói:

- Tôi tên Sở Thiên, không sai, chính là trạng nguyên được điểm tối đa trong số hàng nghìn hàng vạn thí sinh, thiên tài Sở Thiên!

Hơn sáu ngàn tân sinh viên sững người, gì vậy? Nam diễn viên đêm nay chính là thí sinh thiên tài?

Đái Mộng Nghiêu cũng sững người, gì vậy? Tự cho là đúng, cậu nhóc bảo mình nhường chỗ chính là Sở Thiên?

Bọn người Liễu Yên cũng sững sờ, cái gì? Anh chàng Sở Thiên này đúng là Sở Thiên tinh thông quyền thế trong truyền thuyết sao?