Đô Thị Thiếu Soái
Chương 261 : Phạm Tâm Tâm
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Đêm đó, Sở Thiên không về đại học Thiên Kinh, mà ngủ một giấc ngon lành ở quán Bar Mê Tình, vì vậy chập tối hôm sau lúc Sở Thiên về trường đại học Thiên Kinh mới phát hiện trong vòng một đêm, cả thế giới đã thay đổi.
Trong bảng tin của trường, tấm áp phích tuyên truyền to đùng màu sắc bắt mắt ghi rõ tiết mục chào đón tân sinh viên đêm nay, trong mười mấy tiết mục, có hai tiết mục đặc biệt nổi bật, dùng kí hiệu màu đỏ tươi ghi chú, một là màn biểu diễn của Phạm Tâm Tâm, một là màn độc tấu đàn dương cầm, vũ đạo sống động, giọng ca bão tố của Sở Thiên.
Sở Thiên cười khổ lắc lắc đầu, bọn người Liễu Yên đùa cũng ác, không chỉ tiến hành chính thức tuyên truyền khắp nơi, còn chụp mũ mình nhiều như vậy, xem ra tối nay nhất định ép mình lên sân khấu rồi, phải nói là "ép mình tự bêu xấu".
Sở Thiên thở dài, rời khỏi chỗ bảng tin, di chuyển vị trí của đồ đang mang trên lưng, đi về phía kí túc xá. Trên đường thỉnh thoảng lại có tân sinh viên hớn hở tò mò bán tán xem Sở Thiên biểu diễn tối nay liệu có phải là Sở Thiên thí sinh thiên tài không, sau đó lại chuyển sang chủ đề về những chuyện không tốt đẹp của Phạm Tâm Tâm, người khá nổi tiếng trong thủ đô, bàn luận xem Phạm Tâm Tâm đã lấy chồng chưa.
Sở Thiên vừa đặt chân vào phòng 110 liền phát hiện Đường Thương Hùng và Tôn Bân đang vây quanh Âu Đương Thắng Cơ, mắt nhìn chằm chằm vào cái máy tính, vẻ mặt có vẻ hưng phấn, đến Sở Thiên vào phòng kí túc xá cũng không biết, cho đến khi Sở Thiên khẽ ho nhẹ mấy tiếng mới lập tức khẩn trương ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy Sở Thiên, tất cả đều xông vào khẽ đánh vào người hắn.
Sở Thiên né nhanh những quả đấm của bọn họ, cười nói:
- Các cậu lén lén lút lút làm gì vậy?
- Chúng tớ đang tìm ảnh nóng của Phạm Tâm Tâm!
Tôn Bân lấy tiến làm lùi, trên khuôn mặt không có vẻ gì bất an, như thể mình đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Sở Thiên có chút tò mò, khó hiểu hỏi:
- Các cậu xem ảnh nóng của người ta làm gì? Cô ta chẳng phải là con hát kinh thành sao? Trên mạng sao có thể tìm được ảnh nóng của cô ta chứ?
Sau đó thở dài:
- Các cậu có phải là quá nhàm chán không?
- Đúng vậy, bọn tớ thực sự nhàm chán.
Đường Thương Hùng vươn vai, không chút do dự thừa nhận nhàm chán, sau đó nói tiếp:
- Vì bọn tớ không ai có diễm phúc như cậu, đã có Phương Tình yêu thương nhớ nhung, lại có Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người.
Âu Dương Thắng Cơ quay người đi đến cạnh máy tính, dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái, cao giọng đọc:
- Tô Dung Dung, nhân sĩ kinh thành, trạng nguyên văn khoa, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, càng quan trọng đó là gia thế hiển hách, thiếu nữ chưa chồng thuần khiết!
Sau đó tắt máy tính:
- Những thông tin khác tớ không dám thu thập nữa, bằng không người ta chẳng cần qua tỉnh đuổi bắt tớ, mà trực tiếp xử bắn tớ ngay tại chỗ, tớ cũng khó mà giải oan được.
Sở Thiên hơi động lòng, hắn mặc dù sớm đã phán đoán được Tô Dung Dung xuất thân trong gia đình quý tộc, nhưng không ngờ lại giàu đến mức nhưu vậy, sợ rằng so với Chu Long Kiếm còn hơn vài phần. Chẳng trách, trong mắt Liễu Yên, mình hoàn toàn là một còn cóc ghẻ, cho dù như vậy, Sở Thiên cũng không cảm thấy tự ti. Hắn luôn biết rằng, đã có tình cảm thì cho dù quyền lực tiền tài cũng khó mà ngăn chặn được.
- Đúng rồi, Sở Thiên, trong danh sách diễn xuất buổi tối hình như có tên của cậu.
- Không cần, không cần, đều là anh em, không cần khách sáo!
Đường Thương Hùng không hề đau lòng vì bộ đồ Tôn Trung Sơn của mình, ngược lại thấy Sở Thiên thay mình đập vỡ cửa kính xả tức cảm thấy rất phấn chấn, đúng là anh em tốt, thật là có nghĩa khí:
- Sở Thiên, cậu vì tớ như vậy, Đường Thương Hùng tớ cũng là người có nghĩa khí, sau này Đường Thương Hùng sẽ là anh em sống chết với cậu.
Phạm Tâm Tâm nhìn chiếc BMW mới mua bị đập cho ra nông nỗi này, trong lòng vừa đau vừa tức, gào thét:
- Tiểu tử, cậu làm càn quá rồi đấy, bà cô hôm nay không dạy cậu một bài học thì không phải là Phạm Tâm Tâm nữa. Sai khiến bằng ánh mắt, hai tên vệ sĩ lập tức vay quan Sở Thiên, vận công chờ lệnh, không cho Sở Thiên có cơ hội chạy thoát.
Bọn người Đường Thương Hùng sớm đã biết thực lực của Sở Thiên trong quán Bar Mê Tình, trong lòng đều thương hại hai tên vệ sĩ, một khi động thủ, ngã trên mặt đất nhất định sẽ là hai người họ.
Sở Thiên không nhìn hai tên vệ sĩ, lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đừng lấy sự vô sỉ ra để kiêu ngạo, chỉ càng làm rõ sự vô học của cô thôi!
Phạm Tâm Tâm thật sự không thể ngờ Sở Thiên lại dám mở miệng chống đối cô, vội tháo kính xuống, chỉ vào Sở Thiên mắng nhiếc:
- Tên nhãi, cậu có biết đang nói chuyện với ai không? Bà cô hôm này không chỉ muốn giáo huấn cậu, mà muốn đuổi cậu ra khỏi đại học Thiên Kinh, xem tôi có thể làm được không nhé!
Phạm Tâm Tâm tháo kính xuống, Sở Thiên liền sững người, không ngờ lại là cô ấy? Thế giới này thật sự quá nhỏ, sao có thể ở đây gặp được cô ấy cơ chứ?
Sở Thiên mỉm cười, vươn vai, thản nhiên nói:
- Thì ra cô là Phạm Tâm Tâm, thế nào, ở Thượng Hải mấy ngày mới thoát khỏi được? Có mệt không?
Không sai, Phạm Tâm Tâm chính là cô gái lúc đầu ở đại thọ Bát gia nói năng lỗ mãng và bị Sở Thiên đuổi ra ngoài, còn truyền lệnh khắp Thượng Hải không ai được dùng phương tiện giao thông đưa cô ta rời khỏi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặc biến đổi nhanh chóng, nghiêm túc đánh giá Sở Thiên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đang đứng trước mặt. Chính là tên nhóc này, tên nhóc xã hội đen đã ra lệnh không cho phép bất cứ phương tiện giao thông nào ở Thượng Hải đưa cô rời khỏi Thượng Hải, còn phái người canh chừng cô, lúc đầu còn cho rằng tên nhóc này chỉ nói miệng cho oai thôi.
Ai ngờ, từ sau khi từ Vân Thủy Sơn Cư xuống, toàn Thượng Hải không ai dám đưa Phạm Tâm Tâm cô rời khỏi Thượng Hải, đến bên mời cô diễn xuất cũng không dám gặp mặt cô. Cô chỉ biết đi bộ suốt mấy ngày mời rời khỏi biên giới Thượng Hải, khiến Phạm Tâm Tâm không biết chui mặt vào đâu, đồng thời khiến cô oán hận khắc cốt ghi tâm, thầm nghĩ có cơ hội nhất định sẽ báo thù gấp trăm lần.
Không ngờ gặp phải tên nhóc này ở đây, trên mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười nham hiểm. Đây không phải là Thượng Hải, là Kinh thành là địa bàn của mình, bây giờ đến lượt mình hành hạ tên nhãi không biết trời cao đất dày này, làm cho hắn biết, Phạm Tâm Tâm cô rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Đúng vậy, tôi còn nhớ đại ân đại đức của cậu đấy!
Trên khuôn mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười, nói:
- Hôm nay có lẽ là ông trờ đã ban cậu cho tôi, để tôi có cơ hội báo thù.