Đô Thị Thiếu Soái
Chương 260 : Đối chọi gay gắt
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Sau khi cô gái áo tím về đến chỗ ngồi, Liễu Yên lạnh lùng nhìn Sở Thiên, bỗng nhiên gây khó dễ:
- Sở Thiên cũng đào hoa quá nha, vừa hô hào thích Dung Dung, lại vừa báo cả tên và điện thoại cho người ta, cứ như sợ người ta không dám tìm anh vậy.
- Đúng vậy, đàn ông như vậy là không đáng tin nhất, trước mặt Dung Dung còn không hề kiêng nể gì mà trêu chọc người ta.
Lộ Lộ dựa vào ghế sa lon, đôi chân không ngừng đan vào nhau, bổ sung thêm cho Liễu Yên nói:
- Dung Dung, cậu đừng yêu người đàn ông như thế này nếu không thì sau nay nhất định sẽ đau khổ, tan nát cõi lòng vì hắn.
Liễu Yên và Lộ Lộ kẻ xướng người họa, làm Sở Thiên cười thầm không thôi. Cũng không biết làm sao, trong mắt mấy cô thiên kim tiểu thư hoàn toàn không có chỗ cho câu chuyện cổ tích của công chúa Bạch Tuyết và chú lùn, trừ phi mình có thể đặt mấy tỉ trước mặt họ có lẽ có thể đổi được mấy phần hảo cảm, miễn cưỡng cho phép mình và Tô Dung Dung ở bên nhau. Sở Thiên có dù không chỉ là có vài tỉ nhưng lại không muốn dùng cách đáng khinh thường đó để đổi lấy sự ủng hộ. Huống hồ hắn cảm thấy tình cảm giữa mình và Tô Dung Dung không phải lấy vật chất ra cân bằng, cũng không cần bọn Liễu Yên tán thành hay không.
Tô Dung Dung cười khổ một tiếng, khẽ cau mày, lập tức thở dài. Trong lòng cô cảm thấy bọn Liễu Yên có chút hơi quá, cô kết giao với ai là quyền lợi của cô, nhưng cô cũng biết đám tỷ muội này vì nghĩ cho cô, vì cân nhắc cho cô vì dù sao đi nữa, trong mắt bọn Liễu Yên môn đăng hộ đối vĩnh viễn là cánh cửa cơ bản nhất. Chỉ là bọn Liễu Yên không biết trong lòng cô muốn chỉ là một người yêu, một người có thể dựa dẫm, một người có thể yêu lâu dài.
Trong lòng Tô Dung Dung đang bận suy nghĩ, không cẩn thận làm café đổ ra tay, dùng giấy ăn lau tay xong cảm thấy vẫn còn chút dấu vết thế là cô đứng dậy nói:
- Các cậu đừng cứ đấu võ mồm như vậy nữa, các cậu nói chuyện đi, mình đi rửa tay chút.
Nói xong Tô Dung Dung đặt túi xách ở bên cạnh Sở Thiên rồi đi vào WC.
Liễu Yên thấy Tô Dung Dung đi WC, lập tức không nể nang gì nói:
- Sở Thiên, tôi thừa nhận, lời anh nói rất êm tai, anh cũng thực sự có văn hóa có khẩu tài, nhưng như thế thì sao chứ? Khi ra ngoài xã hội thì vẫn phải dựa quyền thế, bối cảnh, quan hệ anh có không? Anh biết gia thế của Tô Dung Dung không?
Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu nhưng không nói gì.
- Nói ra e rằng sẽ làm anh sợ phát khiếp.
Ngữ khí của Liễu Yên thêm vài phần đắc ý.
Sở Thiên không để cho Liễu Yên nói ra, gia thế của Tô Dung Dung đối với anh không hề có chút ảnh hưởng nào, anh nhìn Liễu Yên đắc ý, lạnh lùng thốt ra một câu:
- Tôi nói rồi, nếu tôi muốn thì không cần tốn chút sực lực nào cả.
Đã từng gặp người da mặt dày nhưng lại chưa từng gặp người da mặt dày như vậy. Trong lòng bọn Liễu Yên khinh thường nhìn Sở Thiên tự cao tự đại ở trước mắt, hận một nỗi không thể xông tới tát cho anh vài bạt tai.
Liễu Yên không biết làm sao với Sở Thiên, quyết định nói rõ ràng hơn một chút:
- Sở Thiên, anh đừng tưởng rằng có thể thi vào trường đại học Thiên Kinh đã là lợi hại, có thể anh là trạng nguyên, có thể thành tích của anh cũng đứng nhất nhì của tỉnh nhưng chỉ tùy tiện gọi 10 người trong trường đại học Thiên Kinh ra đây thì ít nhất cũng có 8 người là trạng nguyên.
Liễu Yên vừa nói vừa chỉ vào Mộng Mộng, Lộ Lộ còn có cả bọn Tần Thành, cười nói:
- Bọn họ đều đã từng là trạng nguyên. Vì vậy anh đừng tưởng trạng nguyên là rất "trâu" rồi, trong đại học Thiên Kinh thì điều đó là rất phổ biến, anh nói xem, anh bình thường như vậy sao có tư cách yêu đương với Tô Dung Dung chứ?
Bọn Mộng Mộng và Lộ Lộ vốn tưởng rằng Sở Thiên sẽ bị những lời giáo huấn của Liêu Yên làm á khẩu không trả lời được đỏ bừng cả mặt, ai ngờ tên tiểu tử này tố chất tâm lý thực sự cường hãn, khuôn mặt không có chút thay đổi nào, vẫn cười nhạt nhìn Liễu Yên, dường như cô ta không phải đang nói mình mà là một người khác.
Tên tiểu tử này sao da mặt lại dày như vậy chứ? Bọn Mộng Mộng không tự chủ được tuôn ra ý nghĩ này.
- Được, tôi đi biểu diễn.
Bọn Liễu Yên hơi sững sờ, họ vốn là trêu chọc Sở Thiên không ngờ không những Tô Dung Dung tưởng thật, Sở Thiên lại cũng tưởng thật. Tên Sở Thiên này chẳng lẽ thực sự có tài ca hát nhảy múa gì sao? Nhưng sao nhìn thế nào cũng không thấy giống, ngoại trừ mồm mép lanh lợi ra, sao chẳng giống người có tài nghệ một chút nào.
- Sở Thiên, anh biết những thứ gì?
Ánh mắt Liễu Yên không dám tin nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nghĩ một lát, thở dài nói:
- Hình như cái gì cũng biết.
Tất cả bọn Tần Thành nhìn Liễu Yên, đợi Liễu Yên quyết định, Liễu Yên suy nghĩ một lát, nở một nụ cười cổ quái nói:
- Được, quyết định vậy đi, Tần Thành các anh sắp xếp cho Tô Dung Dung diễn tấu hai bài dương cầm, còn về Sở Thiên, các anh bỏ ra mười phút cho anh ta là được rồi.
Bọn Tần Thành gật đầu, trên sân khấu có một nhân vật làm trò cười cũng tốt, ít nhất có thể mang đến cho mọi người sự vui vẻ, làm mọi người được giải trí một chút, trước khi video được truyền lên mạng cắt phân đoạn của hắn đi là được rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nét mặt Liễu Yên lộ lên vẻ thành công. Cô muốn Sở Thiên chết khó coi hơn một chút ở dạ hội đón chào tân sinh viên, đến lúc đó hắn vừa hát vừa nhảy lại vừa diễn tấu dương cầm, trong lòng cô hiểu rõ, với con mắt khó tính của sinh viên đại học Thiên Kinh, dạ hội đêm mai Sở Thiên nhất định sẽ bị bác bỏ rất khó coi thậm chí sẽ bị người ta ném trứng gà tại chỗ. Tới lúc đó, sự cao nhã của Dung Dung càng làm tăng thêm sự hèn mọn bỉ ổi của Sở Thiên, Tô Dung Dung sẽ phát hiện Sở Thiên chẳng qua chỉ là một người vô năng vô dụng, tự nhiên sẽ rời xa Sở Thiên.
Tô Dung Dung dịu dàng nhìn Sở Thiên, cô tin dạ hội ngày mai Sở Thiên sẽ lại mang đem đến cho họ rất nhiều ngạc nhiên.
Liễu Yên nhìn thời gian, quay đầu nói với Lang Côn im lặng cả buổi tối:
- Lang Côn. Các anh đi lái xe ra cửa đi, trời đã tối rồi, bọn em cũng phải về rồi, ai bảo bọn em đều là các cô gái ngoan chứ?
Bọn Lang Côn gật đầu, cầm chùm chìa khóa trên bài đi lấy chiếc Audi của mình.
Bọn Liễu Yên bước lên chiếc Audi, Sở Thiên thức thời cảm thấy bọn Tần Thành không muốn mình lên xe bọn hắn, trong lòng mỉm cười, nhàn nhạt nói với Tô Dung Dung ở bên cạnh:
- Dung Dung, em cùng bọn Liễu Yên về trường đi, anh muộn chút mới về.
Tô Dung Dung dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi Sở Thiên bất kỳ lý do nào, cô tin Sở Thiên, vì vậy không cần hỏi, bước lên nửa bước, ôm Sở Thiên rồi lập tức buông ra, vẫy vẫy tay nói:
- Sở Thiên, tạm biệt.
Sở Thiên ngửi mùi hương trên người Tô Dung Dung, nét mặt mỉm cười vẫy tay với Tô Dung Dung.
Liễu Yên ở trong xe lắc lắc đầu thầm nghĩ, tiểu tử, để ngươi hưởng thụ thêm một ngày, giờ này đêm mai đoán chắc sẽ có lúc ngươi khóc lóc nỉ non.
Đêm dần đen, cuộc chiến không có khói thuốc tạm thời dừng lại, đêm mai lại bắt đầu một cuộc đấu tranh mới, chỉ là bọn Liễu Yên không ngờ rằng vốn là trò đùa dai nhưng lại sẽ trở thành buổi biểu diễn đặc sắc của Sở Thiên, Sở Thiên dùng khí chất bắn ra tứ phía, dùng hào quang tỏa sáng thiết lập địa vị cao thượng của anh ở trường đại học Thiên Kinh.