Đô Thị Thiếu Soái
Chương 266 : Cà phê của Phó cục trưởng Cổ
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Mùi hương cà phê thơm đậm đà.
Trước mặt Sở Thiên đặt một ly cà phê, vào trong sở cảnh sát mà vẫn còn có thể được uống một ly cà phê nóng hổi thế này, trong tiết trời đêm đầu thu, đây thực là một sự đãi ngộ rất cao cấp.
Phó cụ trưởng Cổ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, tròng mắt đảo đảo, ai mà biết được ông ta đang nghĩ gì cơ chứ.
Hương vị cafe đậm đà thơm phức làm Sở Thiên không kìm được chỉ muốn uống ly cà phê ngay.
Sở Thiên không khách khí nữa, cầm ly cà phê và ngồi nhấm nháp thưởng thức, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút bất ngờ, sắc mặt không hề thay đổi nói:
- Phó cục trưởng Cổ, cà phê ngon thật đấy, ông mua ở đâu vậy? Ngày mai tôi cũng phải mua một ít về mới được.
Phó cục trưởng Cổ tuy vẫn chưa biết rõ lai lai lịch của Sở Thiên, nhưng ở cục cảnh sát này làm sao có thể tự tiện hỏi tới hỏi lui được, như vậy thì loạn hết thế nên ông ta quát:
- Sở Thiên, tôi kính cậu vì cậu là sinh viên trường đại học Thiên Kinh, là những trụ cột, nhân tài của quốc gia sau này, nếu đã là nhân tài thì cũng có cách đối đãi với nhân tài chứ không tôi có thể xử bắn cậu ngay tại chỗ rồi đấy.
Sở Thiên mỉm cười, vẻ tò mò nhìn phó cục trưởng Cổ, thản nhiên nói:
- Vậy sao ông không đem tôi ra xử bắn luôn đi?
Phó cục trưởng Cổ nhất thời không nói lên lời, ông ta không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói vẫn chưa tìm hiểu rõ sự tình nên không dám xử bán hắn hay sao?
Sở Thiên vươn người ra, lại nhấp nháp thưởng thức ly cafe, hương thơm của cafe từ từ tràn đầy vào khoang miệng, Sở Thiên như đang mê say, liền đi tới trước hình "Mona Lisa" ở văn phòng Phó cục trưởng Cổ, cái nụ cười kia có lúc rất dịu dàng tao nhã, khi lại nghiêm túc, có khi lại hơi đau thương, và có khi lại là một chút kiêu ngạo thần bí khó hiểu, nó lộ ra trên nụ cười tâm linh huyền bí.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, không thể ngờ rằng Phó cục trưởng Cổ cũng có những sở thích cổ quái, ngoài treo những bức họa dung tục như "đại Chiến Hoành đồ", " lập tức phát tài", " chiêu tài tiến bảo" còn thưởng thức bức tranh "Mona Lisa" cao quý, thật khó có thể diễn tả nổi.
Sở Thiên vừa định muốn sờ vào bức họa, Phó cục trưởng Cổ lại ho một tiếng ra hiệu, Sở Thiên mỉm cười, đành phải rút tay về.
- Phó cục trưởng Cổ, nguyên nhân mà ông vẫn chưa bắn chết tôi?
Sở Thiên quay người lại thì bắt gặp sắc mặt của Phó cục trưởng Sở đã dần dần trở nên khó coi hơn, có thể thấy rõ là vì cảm thấy không có tổ chức kỉ luật gì ở đây cả, thế nên nhẹ nhàng cười nói:
- Hẳn là muốn điều tra kĩ lai lịch của tôi.
Phó cục trưởng Cổ mắt hơi trợn, giọng điệu không còn thân mật như trước nữa, lạnh lùng nói:
- Tôi vẫn luôn không sợ quyền thế, không sợ phú quý, tôi tại sao phải điều tra chi tiết lai lịch của cậu?
- Vậy ông muốn xử lý sao với chúng tôi?
Sở Thiên trực tiếp nói ra, cũng không muốn đi sâu vào cái chủ nghĩa quan liêu kia nữa
Phó cục trưởng Cổ trên mặt đã hiện lên nét cười nhẹ, giọng điệu có vẻ hòa nhã hơn nói:
- Phạm Tâm Tâm muốn tố cáo cậu tội phá xe, đánh thương người, cục cảnh sát truy cứu cậu tội chống đối người thi hành công vụ, chỉ cần hai cái tội đó thì cũng đủ phán cậu tám đến năm năm tù rồi.
Sở Thiên không nói gì, hắn biết Phó cục trưởng Cổ hoàn toàn là nói nhảm, đằng sau mới là mục đích chính của ông ta.
Những cảnh sát thẩm tra này thấy lạ nhưng vẫn nhanh chóng đưa nước bọn Đường Thương Hùng, Phó cục trưởng Cổ phất tay nói với cảnh sát thẩm tra:
- Không cần tra hỏi nữa, đều là hiểu nhầm.
Cảnh sát thẩm tra lại một lần nữa thấy lạ, nhưng nghe thấy nói không cần tra hỏi nữa lập tức thu dọn mọi thứ, chắc là bên trong hắn có gì đó, không cần tra hỏi càng tốt, tránh nhiều phiền toái.
Phạm Tâm Tâm thấy phó cục trưởng Cổ buông tha cho bọn Sở Thiên, trong lòng thấy sững sờ, mừng thầm, lẽ nào Sở Thiên đã chịu thua, đã nộp tiền rồi.
Sở Thiên vỗ vào vai Đường Thương Hùng và nói:
- Đi thôi, ba vị anh em tốt, đến nước cũng không mời thì còn ở đây làm gì chứ.
Bọn Đường Thương Hùng đều kinh ngạc không hiểu nói:
- Chúng ta đi thật à?
Sở Thiên gật gật đầu nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, không có gì là tôi không dám, không có nơi nào là tôi chưa đến.
Bọn Đường Thương Hùng nét mặt vui sướng, vừa bị mấy tên cảnh sát thẩm tra dọa làm cho họ tưởng rằng hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, không chỉ bị buộc thôi học thậm chí còn phải bị ngồi tù, bây giờ nghe thấy những lời nói của Sở Thiên, trong lòng càng ngày càng cảm thấy khâm phục hắn, người này quả thực rất có bản lĩnh.
- Phó cục trưởng Cổ, bọn họ nộp tiền phạt rồi?
Phạm Tâm Tâm không biết lúc nào đã lại gần nói vào tai phó cục trưởng Cổ.
Phó cục trưởng Cổ phất tay, một lần nữa "Mở rộng chính nghĩa" nói:
- Tất cả sự việc đều là do cô dựng lên, là cô làm họ bị thương trước, họ trong lúc bị thương đánh lại cũng chỉ là tự vệ, không cẩn thận nên đã phá xe của cô, muốn phạt tiền thì tự cô đến nộp đi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặt tái nhợt, không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn Phó Cục trưởng Cổ, nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Thiên, ánh mắt càng thêm oán hận, tuy cô ta không biết tại sao Phó cục trưởng Cổ lại thay đổi thái độ vậy nhưng cô ta vẫn rất hận Sở Thiên.
Một người phụ nữ mà hận một người đàn ông thì cô ta có thể làm tất cả để trả thù.
Phó cục trưởng Cổ đích thân tiễn bọn họ ra cửa, Sở Thiên lúc bước ra khỏi cánh cửa cục công an còn quay lại nói nhẹ nhàng vào tai phó cục trưởng Cổ:
- Phó cục trưởng Cổ, tặng ngài một câu, người của Tam Giác Vàng thì không nên động đến.
Phó cục trưởng kinh hãi, người run lên, lập tức trở về trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự sợ hãi nói:
- Sở Thiên sao lại biết.
Phó cục trưởng Cổ bỗng nhiên nghĩ tới lúc đưa cho Sở Thiên bình cà phê.