Đô Thị Thiếu Soái
Chương 267 : Rượu ở phủ Bát Vương
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Hai giờ chiều, Sở Thiên đúng giờ đứng phía dưới kí túc xá nữ đợi Tô Dung Dung, sau đó hai người cùng đi Vạn Lý Trường Thành.
Gió mùa thu mang cái cảm giác se lạnh, điều làm cho Sở Thiên có cảm giác không yên đó chính là ánh mắt của mọi người, những người dù nam hay nữ đi qua hắn đều nhìn hắn cười và sau đó là những lời xì xào bàn tán, hứng thú nhất là gặp phải những phải những con lợn có cánh thì tiếng đồn vang xa hơn.
- Cậu ta là một sinh viên ưu tú Sở Thiên à?
Một cô gái mập mạp nhìn trộm Sở Thiên nói.
Bên cạnh là một cô gái đeo mắt kính vui vẻ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là người xuất hiện ở buổi diễn hôm đó đúng là làm người ta cảm phục, thực sự là rất lãng mạn, thực là rất đẹp trai, không ai có thể đẹp hơn được nữa.
- Nhìn cũng được đó chứ, chỉ là hơi gầy một chút.
Cô gái mập mạp cắn cái bánh to, giọng điệu mơ hồ nhận xét.
Sở Thiên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, trên thực tế thì muốn mình có thể nghe rõ xem người con gái nói về mình, lúc đó chỉ muốn chui vào một cái hang nào đó giấu mặt, vốn dĩ nổi tiếng là rất khổ, tất cả mọi thứ như là hào quang trước mắt mọi người.
Một lát sau Tô Dung Dung đi đến, cô mặc một bộ váy màu trắng nhạt điểm thêm vài con bướm, trên đầu có vài tua rua màu trắng, trong ánh mắt long lanh của cô tràn đầy hạnh phúc, vừa gặp Sở Thiên dáng người cao đứng ngoài cửa, cô vội chạy đến như con chim non nép vào lòng Sở Thiên.
Sở Thiên cúi đầu xuống, dường như không để ý đến người xung quanh khẽ hôn lên trán Tô Dung Dung, lập tức bắt gặp bên cạnh đã có ba cặp mắt đang nhìn, ngồi chồm hỗm dưới đất nhìn biểu hiện của hai người.
- Dung Dung, cái đuôi của cậu lại tới à?
Tô Dung Dung nhìn thấy bọn Liễu Yên, bất đắc dĩ cười nói:
- Liễu Yên, mọi người hôm nay cũng đi dạo phố mua đồ, mấy ngày nữa tập quân sự phải dùng.
- Yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến góc riêng tư của hai người đâu.
Liễu Yên nhìn chằm chằm Sở Thiên nói.
Lúc này Tấn Thành đã lái xe đến, ba chiếc Audi xếp hàng ngay tại cổng của khu nữ sinh, cũng có phần khí thế.
Sở Thiên kéo Dung Dung ra khỏi ba cô gái, Liễu Yên tiến đến vài bước, nhẹ nhàng nói vào tai Sở Thiên:
- Sở Thiên, yên tâm, từ giờ chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người nữa, hai người cứ thế tìm hiểu nhé!
Lập tức, Liễu Yên hướng về phía Tô Dung Dung phất tay chào:
- Hôm nay đi chơi vui vẻ nhé.
Sở Thiên nhìn vào ánh mắt có vẻ đắc ý của Liếu Yên, lại cả sự thân thiện nữa, trong lòng không thấy nhẹ nhõm mà ngược lại cảm thấy bất an, cô gái này sao lại có thể thay đổi tính cách vậy nhỉ?
Cô ta thay đổi rất nhanh, nhất định là có gì kì lạ! Sở Thiên lại nghĩ đến câu nói cũ.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung đến chỗ chiếc xe jeep đỗ trước kí túc xá, đây là xe mà Sở Thiên đã nhờ Hồ Bưu mang đến từ sớm. Ở cái xã hội này, bản thân không có xe là một điều rất bất tiện, nhân vật chính A Phàm Đạt cũng là bởi vì đã có Mị Ảnh Kỵ Sĩ mới có thể vào được làng hoa, thống nhất bộ lạc, đánh bại quân xâm lược, giữ vững được thiên hạ.
Tô Dung Dung không hỏi gì ngồi lên xe jeep, không hỏi Sở Thiên là xe này ở đâu, ngay cả chuyện tối qua Sở Thiên đến cục cảnh sát cũng không hỏi, Sở Thiên thở phào, hắn được tin tưởng, đó là sự hấp dẫn quyến rũ nhất của Tô Dung Dung, bất kể làm việc gì đi nữa cũng yên tâm, không lo lắng gì.
Sở Thiên khởi động xe, Tô Dung Dung bên cạnh lấy ra một loạt ảnh chụp được in ra, ánh mắt cô rạng ngời đưa ra trước mặt Sở Thiên nói:
- Đây là những bức ảnh của chúng mình tối hôm đó, em đã in ra từ những bức ảnh trên diễn đàn, đẹp không anh?
Sở Thiên nói:
- Kim Đồng Ngọc Nữ!
Tô Dung Dung mỉm cười, nói: - Tối qua, trên diễn cũng bàn luận nhiều về anh, thật sự rất náo nhiệt, bình luận mãi hơn bốn giờ đồng hồ mới chịu thôi.
Sở Thiên cười nhẹ một tiếng, thở dài:
- Anh biết, bởi vì trong đó có tên cầm đầu là bọn Đường Thương Hùng, bọn này thức trắng đêm không ngủ lên mạng trêu ghẹo, muốn tìm người đã hãm hại anh, tìm lại công bằng.
Hai tiếng "Phanh, phanh", hai người phía sau giơ một nửa tay lên lập tức bị mền nhũn, hai người phía trước đã hồi phục, rút ra con dao găm muốn đe dọa Sa Cầm Tú, lúc này hai nữ bảo vệ của Sa Cầm Tú đã đứng trước mặt cô ta, ngăn tay của chúng, đẩy dao đột ngột đâm vào ngực bọn chúng.
Một cục chiến đơn giản lại có một kết quả kinh hoàng, ở Phủ Bát Vương đã có bốn thi thể, trên người Sa Cầm Tú nhuốm máu tươi, còn để máy chảy xuống trên những thi thể đó, lập tức nắm lấy hai cây súng nhằm vào tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị sợ tới mức quỳ xuống, gào khóc:
- Tôi bị ép làm như vậy, tôi ép bỏ thuốc ngủ vào trong rượu, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có đứa con nhỏ ba tuổi, xin cô đừng có giết tôi.
Sa Cầm Tú tự nhiên không thể bỏ qua bất kể người nào có ý đồ làm hại bản thân mình, nếu không cô ta đã sớm chết từ trước rồi, đang lúc chuẩn bị bóp còi súng, Sở Thiên vội gạt súng của cô ta, lắc đầu nói:
- Không nên giết anh ta vội, có thể để tôi hỏi vài câu.
Bản thân Sa Cầm Tú bản thân cũng không rõ, nghe những lời của Sở Thiên thì mềm lòng, gật đầu, đưa súng cho hai cô gái kia nói:
- Được rồi, Sở Thiên, nghe theo anh.
Sở Thiên từ từ bước đến trước mặt tên tay sai, nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn rất quyết tâm, không hề mất ý chí, cười một cái và nói:
- Mục đích của các ngươi là gì?
Đầu tiểu nhị kia lạng choạng dường như không còn thấy tỉnh táo nữa, chỉ vào Sa Cầm Tú nói:
- Đúng, đúng, là cô ta.
Sở Thiên bắt lấy tay của hắn, uốn bẻ một kêu một tiếng Răng rắc cánh tay bị sai khớp, tiểu nhị kêu lên một tiếng, cánh tay kia theo phản xạ chống trả lại Sở Thiên, Sở Thiên đưa tay ra, sau đó quấn lại, làm cho tay hắn bị trật khớp
Sở Thiên đứng dậy, nhìn hai tay của tên tiểu nhị kia không còn sức chống trả nữa, bình thản nói:
- Dược tính sớm đã được cậu dùng thuốc giải để giải rồi, sau này có muốn giả bộ bất tỉnh, thì ánh mắt cũng đừng có lóe sáng lên, diễn không chuyên nghiệp sẽ tùy tiện bán rẻ thân phận thật của mình.
Hai người phụ nữ bên cạnh Sa Cầm Tú, dẫm vào tay tên tiểu nhị, dùng hết sức, giống như hai cái đinh đâm vào tên tiểu nhị kia, Sở Thiên vươn người, lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ hỏi vài câu, nếu trả lời tốt thì ngươi có thể sống sót, nếu như không thành thật trả lời, thì ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội trả lời nữa.
Tên tiểu nhị này vẻ mặt phẫn nộ, nhìn Sở Thiên như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, Sở Thiên nhặt lên một con dao găm, lắc đầu nói:
- Dù gì cũng không được mạnh mồm như vậy, có lẽ tôi không có cách nào làm cho ngươi nói sự thật, nhưng cách của cô Sa, ngươi nhất định phải biết.
Sắc mặt của tên tiểu nhị kia biến sắc, gã tự dưng biết rõ đám người khủng bố, để sinh tồn thìngay cả thịt người còn ăn được, gặp ánh mắt nhã nhặn mà uy nghiêm của Sở Thiên, trong lòng thấy nhẹ nhõm vội vàng gật đầu, thể hiện sự hợp tác.
- Mục đích của các ngươi là gì?
Sở Thiên không cho chúng thở, quát mạnh một tiếng.
Tên tiểu nhị không chút do dự nói:
- Sa Cầm Tú.
- Tại sao phải giết Sa Cầm Tú?
- Chúng tôi không giết cô ta, chúng tôi chỉ là muốn trói cô ta lại, làm quân cờ cho chúng tôi, giúp chúng tôi lấy được hàng từ chỗ Sa tướng quân..
- Các ngươi là người của ai?
Sở Thiên đột nhiên quát.
Lúc này, một ánh sáng màu đỏ lóe lên, Sa Cầm Tú từ nhỏ đã quen với súng ống sắc mặt sợ hãi quát lên một tiếng:
- Cẩn thận.