Đô Thị Thiếu Soái
Chương 269 : Hội Hắc Long
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Đêm khuya lúc 11 giờ
Sơ Thiên từ phủ Bát Vương đi ra, vươn người đi về phía hướng xe jeep cách đó không xa.
Gió về đêm rất lạnh, nó không những làm cho con người ta cái cảm giác mệt mỏi mà còn trong gió còn mang lại một mùi hương thơm nhè nhẹ.
Sở Thiên dừng lại ở nơi có hương thơm quen thuộc ấy.
Chẳng lẽ lại là cô ấy?
Sở Thiên bước lên xe jeep, hắn lập tức mở một cánh cửa khác ra, dựa vào ghế và nghe những giai điệu nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy yên tĩnh, thanh thẳn, hắn nhắm mắt lại, dường như đang đợi ai đó đến.
Hơn mười phút sau có một bóng hình xinh đẹp bước vào trong xe jeep, tựa vào lòng Sở Thiên, cô ta cũng nhanh chóng xoay người nằm trên đùi của Sở Thiên, nhìn Sở Thiên với ánh mắt trìu mến.
Sở Thiên không nói gì mà cúi đầu hôn vào bờ môi đỏ thắm của cô gái, đôi tay ngọc ngà của cô ôm lấy cổ Sở Thiên say đắm đáp lại, Sở Thiên và mùi hương trên người cô gái, lại còn có mùi xăng xe thoang thoảng làm cho không gian nhỏ bé này trở nên đầy ắp hương vị ấm áp.
Trong thời gian ân cần ngắn ngủi Sở Thiên buông ra vẫn còn chút ngâm nữ tử cười nhẹ nhàng nói:
- Hồng Diệp, những ngày gần đây đều là em âm thầm giúp đỡ anh?
Hồng Diệp chìm đắm trong vài giây hạnh phúc mở mắt, gật đầu ân cần nói :
- Đúng vậy, cảnh sát tối qua cũng là em dùng phi đao làm bị thương, và tối nay tên bắn lén cũng bị em dùng đao đâm vào cổ.
Chẳng trách tên đánh lén đó bặt vô âm tín, anh lại nghĩ bọn chúng bị cảnh sát dọa sợ chạy đi rồi thì ra là bị Hồng Diệp giết, Sở Thiên thương tiếc nắm bàn tay trắng nhẵn như ngọc của Hồng Diệp nói:
- Đều là lỗi của Sở Thiên làm cho đôi tay đẹp ngọc ngà này của Hồng Diệp em nhuốm đầy máu.
Hồng Diệp lắc đầu thơm mùi quen thuộc trên người Sở Thiên và nói:
- Anh để ý tới em chính là phúc phận của Hồng Diệp, Hồng Diệp sao có thể trách anh được chứ?
- Gần nửa năm nay em sống có tốt không?
Sở Thiên chần chừ một lúc cảm thấy bản thân mình đang hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
Hồng Diệp nhìn thấy Sở Thiên có phần ngượng gạo nhẹ nhàng nói :
- Bình thường rất tốt vẫn chín giờ đi làm và năm giờ về, ngày nghit thì đi ra quán rượu nói chuyện tâm sự tình hình về cuộc sống của anh trong nửa năm qua, có thể nói là đặc sắc nhưng tuyệt đối là không phong phú.
Sở Thiên không nói gì, tay phải của anh nhẹ nhàng vuốt lên má của Hồng Diệp.
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ biết là không thể nói được Sở Thiên nhưng vẫn tiếp tục kháng nghị:
- Chúng tôi không phục!
Sở Thiên không có cách nào, trong lòng nghĩ định ngày mai cầm hai trăm năm mươi đồng đi trả tiền cơm nói:
- Vậy các cậu định như thế nào thì mới tâm phục khẩu phục đây.
Đúng lúc đó Tôn Bân cùng với Âu Dương Thắng Cơ muốn nói thì có tiếng bóng rổ "rầm rầm" truyền đến lầu kí túc xá, âm thanh của trận đấu không ngừng làm Tôn Bân và Âu Dương Thắng phải chú ý.
Âu Dương Thắng Cơ lập tức chạy đến sân thượng ngửng mặt lên:
- Nửa đêm lại còn đánh bóng rổ? Còn nội quy trường học gì nữa? Còn gì là quốc pháp nữa?
Vừa dứt lời thì một chậu nước lạnh không may giội xuống dưới Âu Dương Thắng Cơ, nếu không tránh nhanh có lẽ đã bị ướt sũng như nước canh rồi.
Đường Thương Hùng nhìn thấy người trên lầu không những không bình tĩnh lại mà còn suýt nữa làm tính trượng khí trong lòng Âu Dương Thắng cơ trỗi dậy cầm lấy ghế băng hô to:
- Các anh em, chúng ta sẽ lên liều mạng.
Tôn Bân vội vàng kéo Đường Thương Hùng nói:
- Đồ ngốc này, cậu không biết người sống ở trên lầu là người nào hay sao?
Đường Thương Hùng tỉ mỉ nói:
- Biết là những sinh viên có năng khiếu thể dục.
Tôn Bân chỉ vào mình lại chỉ lên thân hình của Đường Thương Hùng nói:
- Vốn đã biết là những sinh viên năng khiếu thể dục mà chúng ta còn lên liều mạng? Vậy là chúng ta không tự chuốc họa à?
Lập tức nhìn lên trên giường, Sở Thiên mệt mỏi nói:
- Việc nhỏ này không nên để Sở Thiên phải ra tay, không hay lắm.