Đô Thị Thiếu Soái
Chương 272 : Người thừa kế
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Sở Thiên nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa mở ra vang lên tiếng cười lớn:
- Ông Tất này, tôi nói rồi nó nhất định đến mà!
Sở Thiên đẩy cửa ra cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng đầy ấm áp.Trong gian phòng VIP có hai ông lão tiên phong đạo cốt đang ngồi. Một người mặt mày hồng hào đó là: Chú ba của Sở Thiên, còn một người khí phách tỏa bốn phía là: Tất Mậu Thịnh.
Sở Thiên cung kính hướng về phía ông ba cùng Tất Mậu Thịnh cúi đầu vấn an:
- Chào chú ba, Chào chú Tất!
Chú ba vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình cười nói:
- Sở Thiên đến bên này ngồi với chú, mấy tháng không gặp cháu cũng chẳng béo lên tí nào nhỉ?
Sở Thiên thuận theo ngồi xuống cạnh chú ba, thuần thục rót trà cho hai ông chú. Tất Mậu Thịnh gật đầu cười nói:
- Ông Sở này, ông có một đứa cháu đạt điểm tuyệt đối kỳ thi đại học, lại hiểu lễ nghĩa, không kiêu căng, nóng nảy. Thật sự từ xưa tới nay tôi chưa gặp bao giờ nha.
Chú ba không hề khiêm tốn nói:
- Không phải tôi khoe khoang chứ, Sở Thiên xác thực là kỳ tài trăm năm khó gặp đấy.
Sở Thiên vội vàng xua tay, khiêm tốn nói:
- Hai chú đừng tâng bốc cháu nữa, cháu nào có phúc đức, tài cán gì mà để hai người tán dương như thế?
Lập tức nói:
- Chú ba, Sở Thiên đã tới thủ đô nhiều ngày như vậy mà chưa tới thăm chú mong chú đừng trách cháu.
Chú ba lắc đầu, ánh mắt thấu hiểu nói:
- Sở Thiên, chú biết cháu làm việc tự có chừng mực, chỉ cần trong lòng cháu vẫn còn có lão già lọm khọm này là đủ rồi, cái gì hình thức đồ vật là không cần thiết, cháu còn trẻ việc học, sự nghiệp của bản thân là quan trọng nhất sao có thể vướng bận tình cảm.
Sở Thiên thấy chú ba không có trách móc mình, trong lòng cũng dễ chịu một chút lại hướng Tất Mậu Thịnh mở miệng:
- Giáo sư Tất bữa cơm trưa nay lại để chú mời làm lòng cháu cảm thấy rất ngại ngùng.
- Sở Thiên, một bữa cơm thôi mà không cần phải để ở trong lòng.
Tất Mậu Thịnh lại cười nói:
- Huống chi chú còn có chuyện muốn nhờ cháu giúp!
Sở Thiên sửng sốt Tất Mậu Thịnh thuộc về tầng lớp cao cấp của quốc gia lại cần mình giúp, không hiểu có chuyện gì nữa liền hỏi:
- Không biết cháu có thể giúp chú điều gì, nếu trong khả năng của cháu, cháu sẽ gắng hết sức.
Chú ba rất mừng, Sở Thiên có thể có được Tất Mậu Thịnh khích lệ cùng thưởng thức như thế lại một lần nữa khẳng định sự ưu tú của Sở Thiên, quyết định trong lòng càng thêm chắc chắn, chỉ đợi thời cơ để nói ra.
Tất Mậu Thịnh hơi chần chừ, suy nghĩ một lát rồi mở miệng:
- Sở Thiên, trong tương lai thủ đô cần phải mở rộng cần một vùng đất có phong thủy bảo địa, cháu có thể cùng chú đi bốn phía xung quanh thủ đô tìm nơi phong thủy bảo địa được không?
Chú ba linh cảm lóe lên cảm giác chuyện này đối với Sở Thiên chỉ có ích mà không có hại. Trước là Sở Thiên đi theo bên người Tất Mậu Thịnh có thể tích lũy thêm nhiều kiến thức tiếp theo nếu như có thể dùng cái này lại để cho Tất Mậu Thịnh một cái nhân tình thì đúng là không còn gì tốt hơn, nói thêm:
- Chú vốn là bạn học của chú Tất đây hồi học đại học. Lần này, chú tới đại học Thiên Kinh dạy học cũng phải nhờ chú Tất giúp một tay đấy.
Tất Mậu Thịnh khoát tay:
Sở Thiên tư duy linh hoạt lập tức nghĩ tới tình hình thủ đô:
- Nếu như Soái quân muốn phát triển ở đây thì làm thế nào?
Phương Tình trầm ngâm nói:
- Ở Thủ đô, tình thế có thể tóm tắt bằng bốn chữ "Nhất đại đa tiểu" (Một nhà lớn nhiều nhà nhỏ). Hội Hắc Long là hội có thế lực lớn nhất, hắc bạch hai phần thâm căn cố đế, còn lại thì lớn nhất là Hổ bang tập trung khá nhiều nhân tài của thủ đô. Hôm trước tên Hoa Nam Hổ gây chuyện tại đây là một trong các đường chủ của Hổ bang, sở dĩ gã không chịu nổi một chiêu là do hắn được làm đường chủ chỉ vì gã là em họ của bang chủ Hổ bang. Còn các thành viên cấp cao khác sức chiến đấu cũng rất cao không thể xem thường. Ngoài hai thế lực này ra, còn lại đều là đám tôm tép chuyên tiểu đả tiểu nháo (nói chung là gây chuyện nhỏ) để kiếm cơm ăn.
Sở Thiên khẽ thở ra, nhẹ nhàng nói:
- Chị vất vả quá.
Nói tiếp:
- Các anh em vùng Giang Chiết tạm thời không thể điều tới thủ đô, chỉ có anh Thường, Vương Đại Phát, Hồ Bưu cùng mười người anh em làm sao có thể phát triển được đây.
Mấy người Thường ca nghe Sở Thiên nói tới mình đều tự động vây quanh Sở Thiên.
Phương Tình trong lòng sớm đã có kế sách:
- Hiện tại, chúng ta không cách nào đối kháng với hội Hắc Long cùng Hổ Bang chỉ có thể dùng chiến lược Nông thôn vây quanh thành thị mà thôi, chúng ta không thể giống bọn Hải Tử áp dụng kế sách "Đánh trúng phá địch" được.
- Bao giờ có thể bắt đầu?
Sở Thiên khá đồng ý với kế sách của Phương Tình.
Phương Tình mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Đêm nay!
Thường ca giật mình:
- Nhanh như vậy? Hiện tại an ninh không phải đang được thắt chặt sao?
Phương tinh giải thích:
- Bây giờ là đang có kỳ họp Quốc hội, cảnh sát sẽ đặt sự chú ý vào hội Hắc Long cùng Hổ bang còn chúng ta gây mấy chuyện nho nhỏ sẽ chẳng ai quan tâm cả.
- Vạn nhất cảnh sát thực sự quan tâm thì làm sao?
Vương Đại Phát cũng có chút lo lắng:
- Khó bảo đảm cảnh sát sẽ không vì thành tích mà sẽ khai đao với chúng ta.
Ánh mắt Phương Tình đầy vui vẻ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhớ tới Phó cục trưởng Cổ còn có đội trưởng Văn mỉm cười:
- Yên tâm tôi sẽ lo phía cảnh sát, đêm nay các vị đại ca đánh một kích chớp nhoáng chiếm đoạt các bang phái nhỏ, khi hành động hãy nhớ kỹ tám chữ.
Vương Đại Phát, Thường ca cùng Hồ Bưu hưng phấn quát lên:
- Thuận ta thì sống chống ta thì chết!