Đô Thị Thiếu Soái

Chương 276 : Cẩn thận mấy cũng có sai sót

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Hắc Tử trong lòng rối loạn, cố nhìn Sở Thiên xem có phải hắn đang dọa mình không nhưng vẫn không nhận thấy điều gì cả.

Thịnh ca rất lo lắng, vung tay lên quát lớn:

- Đập chết bọn chúng.

Trên lầu, bảy tám chục nam nữ nhao nhao cầm chai bia chuẩn bị ném xuống, ngay lúc đó Sở Thiên vung tay phải lên lập tức bọn Đường Thương Hùng phanh áo ra làm bọn Hắc Tử chết sững. Trên người bọn Đương Thương Hùng toàn là thuốc nổ, còn có dây cuốn chằng chịt, tay mỗi người còn có một cái bật lửa.

Đồ chó hoang! Đám người này cũng dám buộc thuốc nổ vào người tới Thạch Đầu Ổ! Có phải bọn chúng ngại sống lâu quá không?

Bọn Hắc Tử đều vô cùng sợ hãi, không làm được gì nữa cả; mấy tên cầm súng còn vội cất xuống sợ súng cướp cò chẳng may mà trúng vào thuốc nổ thì đi tàu sáu ván cả lũ.

Sở Thiên vỗ thuốc nổ ở bụng Tôn Bân, ngẩng đầu nói với Hắc Tử:

- Ở đây có bốn người mang đầy thuốc nổ TNT, uy lực đủ biến Thạch Đầu Ổ thành đất bằng, nếu chúng mày dùng súng bắn hay ném chai bia, trước khi chết chúng tao tuyệt đối có thể kích hoạt thuốc nổ đồng quy vu tận với chúng mày, có tin không?

Hắc Tử mồ hôi chảy ròng ròng, đám Thịnh ca người nào người đấy cũng run lên, bọn họ gia nhập giang hồ đã sớm xác định cái chết nhưng khi khí tức tử vong lượn lờ trước mặt thì khát vọng sống lại dâng lên mãnh liệt.

Sở Thiên cùng bọn Hắc Tử giằng co thêm vài phút đồng hồ, tất cả mọi người ở đây như cung đã căng dây tuyệt đối phải bắn, Hắc Tử muốn giết Sở Thiên nhưng lại sợ đồng quy vu tận, Sở Thiên cũng hiểu chỉ bằng vào đống thuốc nổ này cũng không thể hóa giải hết nguy cơ.

Sở Thiên cũng không vội vàng gì, miệng ngâm nga khúc "Ngư chu xướng văn" của Bàn Đại Hải.

Bọn Hắc Tử, cả đám Đường Thương Hùng ai nấy mồ hôi đều túa ra như tắm rồi, thậm chí có người sắp không chịu đươc nữa.

Thời gian lại trôi qua mười phút, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng.

Sở Thiên than nhẹ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Đám Hắc Tử đảo mắt nhìn qua Sở Thiên không biết tên nhóc con này còn có hoa chiêu gì.

Sở Thiên đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:

- Hắc Tử tao nói cho mày biết, mày đã mất cơ hội giết tao rồi, mấy tháng nay mày đã thông minh lên không ít nhưng còn chưa đủ đâu.

Hắc Tử tim lại đập mạnh, giọng nói yếu ớt:

- Chúng mày vẫn còn trong tay tao muốn giết chúng mày dễ như ăn cháo, cùng lắm thì tao và chúng mày đồng quy vu tận mười tám năm sau lại làm trang hảo hán.

Những người xung quanh Hắc Tử nghe hắn nói đồng quy vô tận đều run lên, đứng cũng không vững.

Sở Thiên lắc đầu, khoát tay nói

- Cơ hội đồng quy vu tận với tao, chúng mày cũng bỏ lỡ cách đây mười phút rồi.

Bọn Hắc Tử giật mình không hiểu, còn đám Đường Thương Hùng đã nghe hiểu ý của Sở Thiên như vậy cái mạng nhỏ của mình cũng được giữ lại rồi.

Bỗng nhiên, Sở Thiên thổi một tiếng còi dài.

Bọn Hắc Tử ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, thì bất ngờ có hơn chục bóng người xuất hiện ở trên nóc nhà, họ chia nhau ra người thì kéo dây thừng, người thì buộc dây thừng thả xuống; có người thò người xuống xem xét rồi ném xuống lầu hai cái gì đó, bọn Hắc Tử chưa kịp phản ứng thì khói đen đã bốc lên ngùn ngụt.

Không biết là ai trong đám người đang chen chúc ở tầng hai hét lên:

- Lựu đạn!

Mấy chục người trong hoảng loạn, cuống cuồng chen chúc nhau chạy xuống tầng một muốn thoát thân, người thì đông đường thì nhỏ khiến dòng người đang hoảng loạn bị tắc nghẽn.

Quả "Lựu đạn" phát nổ trên tầng hai nhưng khói bay cả xuống dưới tới chỗ đám Sở Thiên, vừa tiếp xúc với nó mắt cay cay, bọn Sở Thiên vội vàng bịt mũi tránh cho mũi cũng bị cay nốt.

Không biết đám Thường ca lấy đâu ra lựu đạn hơi cay nữa.
Sở Thiên nhẹ nhàng kết luận.

Bọn Hắc Tử vô cùng chấn động, không thể tưởng tượng, Sở Thiên chỉ bằng một chi tiết nhỏ có thể phân tích ra toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, hận sao không thể diễn kịch tốt hơn một chút? Đêm nay, một kế hoạch hoàn mỹ bị hủy ở một chi tiết, là ông trời không có mắt.

Đám người nằm trên mặt đất càng thấy Sở Thiên thâm sâu khó dò, càng lo cho tính mạng của mình.

Đám Thường ca đối với biểu hiện của Sở Thiên chẳng có gì lạ, nhưng đối với Cô Kiếm Hoa thì thật sự rung động, tài trí cỡ này chẳng trách có thể thống lĩnh 2000 anh em Soái quân. Xem ra việc Soái quân có thể đứng ngang hàng với hội Hắc Long, Hổ bang hoàn toàn có khả năng.

Sở Thiên lại bước tiếp, nhìn chăm chú vào con dao đang dí vào ngực Thứ Đầu, chế nhạo:

- Với trí tuệ của mày mà cũng muốn đấu với tao sao?

Bọn Thường ca hơi giật mình, Sở Thiên đâu phải người kiêu ngạo như thế nhưng Phương Tình lại cười nhạt đã hiểu ý của Sở Thiên, Sở Thiên muốn nhiễu loạn tâm trí Hắc Tử tìm cơ hội cứu Thứ Đầu.

Tinh thần Hắc Tử hoảng loạn, điên cuồng gào thét:

- Thế thì sao? Đêm nay ông mày vẫn có thể thoát khỏi đây chờ ngày sau Đông Sơn tái khởi.

Sở Thiên khinh thường nhìn gã, đồng xu trong tay di chuyển lóe ra ánh bạc.

- Mày cho rằng chỉ với dao mỏng trên tay là có thể sao?

Hắc Tử nhìn Sở Thiên cười to, vô cùng khinh miệt:

- Mày đừng quên trên người tên này có thuốc nổ, nó cứu được mày thì cũng cứu được tao, cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Sở Thiên cười nhạt, phất tay, Đường Thương Hùng hiểu ý đi tới gần Sở Thiên, Sở Thiên dùng tay lấy thuốc nổ trên người Đường Thương Hùng xuống, xé toạc vỏ bọc bên ngoài ra, mở giọng trâm chọc:

- Đây là thịt chân giò hun khói được gói trong bao màu vàng, chỉ có tên ngu ngốc như mày mới tin đây là thuốc nổ.

Toàn bộ đều sững sờ!

Thuốc nổ thì ra là thịt chân giò hun khói.

Thịnh ca không tin, bước tới lấy thuốc nổ từ trên người Thứ Đầu xuống xé ra, nó thật sự là thịt chân giò hun khói.

Bọn Đường Thương Hùng đã biết thuốc nổ trên người mình là thịt chân giò hun khói từ trước, nhưng vẫn không nhịn được là lau mồ hôi lạnh; Sở Thiên quả này vô cùng bá đạo, ai đời nhà ai lấy thịt chân giò hun khói làm thuốc nổ dọa Hắc Tử, tưởng Hắc Tử sẽ dễ dàng nhận ra ai ngờ bị dọa cho gần chết. Bọn họ âm thầm may mắn vì làm bạn với Sở Thiên nếu không đến lúc bị đùa chết mà cũng không biết tại sao, đồng thời cũng rạp đầu sát đất bọi phục trí tuệ của hắn.

Hắc Tử vô cùng ức chế khi biết bị lừa, đồng thời cũng hối hận vì sao lúc nãy không giết quách tên Sở Thiên kia.

- Hắc Tử, mày đúng là ngu ngốc không có thuốc chữa!

Sở Thiên lại càng trêu tức gã.

Hắc Tử hối hận, hoảng loạn, lo sợ đan xen, hắn điên cuồng hét:

- Con chó Sở Thiên dám chơi đểu ông mày, tao liều mạng với mày.

Kẻ điên cuồng rất đáng sợ, bởi bọn họ làm ra rất nhiều hành động không có lý trí, nhưng điều đó cũng khiến họ bị ngu đi, tên Hắc Tử này cũng không ngoại lệ.

Hắc Tử bị Sở Thiên chọc giận, liền giơ con dao lên cao muốn đâm chết Thứ Đầu lao ra liều mạng với Sở Thiên. Nhưng gã không ngờ được Sở Thiên chính là đang đợi hành động này của gã.

Con dao của Hắc Tử vừa giơ lên chưa kịp hạ xuống thì đã có một ánh bạc lao tới.