Đô Thị Thiếu Soái
Chương 275 : Cạm bẫy
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Cả đêm, Sở Thiên ngủ dưới sàn nhà kí túc xá. Sáng sớm khi thức dậy đã thấy bữa sáng được đặt trên cái bàn duy nhất còn lành lặn. Tôn Bân đã sớm thức dậy, đang đi rửa mặt còn bọn Đường Thương Hùng vẫn đang ngủ, khoai lang đã rơi từ trên giường xuống lăn ra rải rác khắp phòng.
Sở Thiên kiểm tra lại thương thế của đám Đường Thương Hùng, nhờ nội công chữa trị cùng với nghỉ ngơi cả một đêm mà các vết thương ngoài da cơ bản đã khỏi, Sở Thiên yên tâm hơn, sau đó mới đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Trong phòng tắm, Tôn Bân đang rửa mặt thì Sở Thiên mở cửa vào, cậu ta quay lại nhìn Sở Thiên khuôn mặt tràn ngập áy náy, Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi:
- Bữa sáng để trên bàn là cậu mua à?
Tôn Bân gật đầu, thở dài nói:
- Tôi hận sao tôi không phải người bị đánh, nhìn bọn họ so với mình bị đánh còn khó chịu hơn.
Sở Thiên hiểu Tôn Bân tự trách bản thân, trong lúc anh em của mình bị người ta đánh thừa sống thiếu chết mình lại ra ngoài mua khoai lang, vừa lo lắng vừa ân hận sao người bị đánh không phải là mình.
Đây là tình cảm anh em vô cùng chân thành, sâu sắc.
Buổi sáng, không khí rất trong lành, mát mẻ. Sở Thiên vỗ vai Tôn Bân:
- Đêm nay sẽ lấy lại công bằng cho bọn họ.
Tôn Bân cảm kích nhìn Sở Thiên, trơ ra cái miệng còn dính đầy kem đánh răng, không nói nên lời cảm ơn.
- Đồ chó hoang Tôn Bân, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!!!!!!!
Kí túc xá truyền ra tiếng rống giận:
- Mua bánh bao thì đừng có bao giờ mua bánh bao mặn, hai loại mặn ngọt giá như nhau nhưng khác nhau về nhân làm bánh, con mẹ nó hại ông mày ăn hết nửa cái rồi!!!!!!!!!!!
Sở Thiên cùng Tôn Bân quay đầu lại, thấy Đường Thương Hùng đang nhe răng trợn mắt trên giường nhổ ra nửa cái bánh bao, mặt rất đau khổ nhưng cũng không quên tính lãi buôn của mình không hề khách khí mà dạy dỗ Tôn Bân:
- Bánh bao ngọt với bánh bao mặn chỉ mất năm cọng lông của cậu, sao lại mua bánh mặn làm gì? Chả lẽ cậu không biết bánh bao ngọt ăn ngon hơn à?
Tôn Bân không phục xúc miệng, lau qua mặt rồi đi vào:
- Sao bánh bao nhất định là của tôi mua? Chả lẽ Sở Thiên không mua được à?
Âu Dương Thắng Cơ lúc này đã bị đánh thức, lên tiếng trợ giúp Đường Thương Hùng:
- Sở Thiên đâu có ngu ngốc như cậu, biết bọn tôi bị thương kiểu gì chả mua thức ăn bổ dưỡng đâu có như cậu chỉ mua bánh bao cho tụi tôi!
Tôn Bân đang định nói nhưng Sở Thiên đã ngăn lại, mấy tên giở hơi này một ngày không đấu khẩu chắc không sống nổi:
- Ngừng, ngừng ngay lập tức cho phòng yên tĩnh một chút nào? Thương Hùng vết thương sao rồi? Xuống giường thử xem?
Đường Thương Hùng nghe Sở Thiến nói thế cũng dừng việc đấu khẩu với Tôn Bân, từ từ vịn vào thành giường đi xuống sàn nhà, mặc dù vểt thương vẫn còn đau nhưng đã có thể đi lại so với cảnh sống giở chết giở hôm qua không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, Thứ Đầu đang nằm yên bật dậy trợn tròn mắt nhìn WC nói to:
- Sao không nói sớm, làm tôi tưởng không thể xuống giường mà nhịn đi WC cả buổi tối.
Đám Sở Thiên cười ầm ĩ.
Sở Thiên cười đã, bỗng nhớ tới vấn đề tối qua vội quá hỏi không kỹ, liền hỏi đám Đường Thương Hùng:
- Hội Hắc Long hẹn gặp tôi ở đâu? Lúc nào?
- Thạch Đầu Ổ!
Thứ Đầu đi WC xong rất nhẹ nhõm sảng khoái trả lời Sở Thiên:
Sở Thiên trong lòng cười thầm chưa biết hươu chết về tay ai đâu nếu không vì ném chuột sợ vỡ đồ thì mấy tấm lưới rách này sao cản được mình? Đồng tiền xu dừng lại, rơi vào lòng bàn tay:
- Tại sao mày biết tao đã đến thủ đô?
Hắc Tử mở miệng mà chỉ tay về phía Thịnh ca, Thịnh ca trả lời:
- Hôm đó tại nhà hàng, tao không phục, về muốn nhờ anh Hắc giúp tao đòi lại công bằng, khi tao nói ra tên mày anh ấy bắt tao phải thận trọng kể lại toàn bộ sự việc, thì ra mày chính là kẻ thù không đội trời chung của anh Hắc.
Thịnh ca thấy bọn Sở Thiên tập trung tinh thần nghe mình nói cảm thấy rất thích thú nói tiếp:
- Tuy biết là mày nhưng đại học Thiên Kinh lớn như thế lại vừa khai giảng biết bao giờ mới tìm thấy mày, lúc đó tên Thứ Đầu lại nói muốn lăn lộn cùng mày nên tao cùng anh Hắc đã vạch ra kế hoạch này.
Sở Thiên bật ngón cái khen ngợi:
- Thật không ngờ Hắc Tử mày lại trở nên thông minh như thế nếu tao đoán không nhầm thì kế sách của mày là để bọn Thịnh ca cùng Thứ Đầu tới đại học Thiên Kinh ra tay với các anh em của tao. Nếu tao ở đó thì các anh sẽ rời đi sau đó tìm cơ hội đánh bọn họ, còn không có tao ở đó thì lập tức đánh bọn họ.
Lần này đến lượt bọn Hắc Tử, Thịnh ca hứng thú muốn Sở Thiên nói tiếp.
Âu Dương Thắng Cơ cũng không hiểu vỗ đầu nói:
- Cái gì mà đến đại học Thiên Kinh đánh bọn tôi mới là mục đích chính? Bọn chúng đáng nhẽ phải tìm cậu chứ.
Sở Thiên cười nhạt:
- Bởi vì bọn chúng không nắm chắc có thể đánh bại tôi trong hoàn cảnh đó vì vậy phải bày kế dụ tôi tới đây muốn một đao giải quyết ân oán. Nếu như các cậu bị trọng thương tôi tất nhiên sẽ ra mặt; Hắc Tử biết rõ tính của tôi nên đã lợi dụng được điều đó.
Sở Thiên thở dài lắc đầu nói:
- Tình nghĩa có lẽ là nhược điểm mà cả đời Sở Thiên này không sửa được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đám Âu Dương Thắng Cơ đã hiểu thì ra, không phải là vì Thịnh ca không tìm được Sở Thiên mà trút giận lên bọn họ mà là muốn dụ Sở Thiên.
Hắc Tử vỗ tay cười:
- Sở Thiên tao thật sự bội phục mày chỉ dựa vào vài lời nói mà đã đoán ra tất cả nhưng đã muộn rồi, bây giờ mày có là Gia Cát tái thế cũng không thể thoát.
Sở Thiên ngửa lòng bàn tay đang có tiền xu ra:
- Hắc Tử mày không sợ tôi dẫn người tới à?
Hắc Tử lắc đầu ánh mắt khinh thường nói:
- Khi mày bước ra khỏi đại học Thiên Kinh, tao cho người theo dõi ba lần xem mày có gọi người tới không, mày làm tao quá thất vọng, đã chả có ma nào lại dẫn mấy thằng bại binh tàn tướng tới.
Sở Thiên cười dài một tiếng chỉ vào Hắc Tử nói:
- Hăc Tử, mày tính toán rất chu toàn nhưng ngàn vạn tính toán, cẩn thận đến mấy vẫn còn có sai sót.
Hắc Tử biến sắc, thần sắc của Sở Thiên từ đầu đến giờ vẫn ung dung, miệng vẫn nở nụ cười chứng minh hắn đã khám phá ra âm mưu của mình hay là hắn đã biết trước.
- Biết mày đã sơ sót ở điểm nào không?
Sở Thiên tựa lưng ở trên mặt ghế lạnh lùng nói:
- Đợi khi mày chết tao sẽ nói cho mày.