Đô Thị Thiếu Soái

Chương 274 : Trị thương

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Sở Thiên nghe Tôn Bân kể, nhẹ nhàng nói:

- Tôi biết rồi.

Sở Thiên rất bình tĩnh. Đám Thường ca nhìn thấy Sở Thiên nghe điện thoại biết rõ là đã có chuyện nhưng Sở Thiên không nói với bọn họ thì chắc là việc gì đó rất đặc biệt, với lại họ có niềm tin trên đời này không có việc gì có thể làm khó Sở Thiên. Vì vậy họ cũng không quan tâm nữa mà đi tới nói chuyện với mấy người "Mã Nghĩ bang". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Cố Kiếm Hoa cùng với Thường ca, Vương Đại Phát nói chuyện rất hợp, nhanh chóng đã cùng uống rượu, xưng anh gọi em vô cùng hòa thuận những khúc mắc lúc trước dường như đã quên sạch.

Anh hùng gặp nhau hận không thể sớm hơn. Cố Kiếm Hoa đã phân phó thuộc hạ xuống lấy thịt dê nướng, đậu phụ nướng cùng với mấy chai rượu lên đêm nay nhất quyết không say không về.

Sở Thiên vươn người vỗ vai Cố Kiếm Hoa nói:

- Người anh em thật sự có lỗi khi không thể ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu đầy với các anh em bởi mấy anh em của tôi đã bị phục kích ở trường học tôi phải tới xem sao.

Lời của Sở Thiên khiến Cố Kiếm Hoa rất thoải mái, có thể lo lắng cho anh em chứng tỏ Thiếu Soái là người rất có nghĩa khí.

- Thiếu Soái có cần chúng tôi đi cùng không?

Cố Kiếm Hoa chủ động nhận việc, tuy tiếp xúc với người thiếu niên này chỉ trong một thời gian ngắn nhưng sự khí chất, tự tin, gan dạ sáng suốt đã chinh phục lòng tin của anh ta, mà càng quan trọng hơn đó là Thường ca cùng Vương Đại Phát một mực đi theo người này.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười nói:

- Những chuyện nhỏ nhặt này một mình tôi xử lý là được rồi.

Nhìn anh em xung quanh:

- Anh Hoa hãy cho các anh em nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày sau đó theo anh Thường đi xông pha giang hồ hoàn thành kế hoạch thống trị của Soái quân.

Cố Kiếm Hoa nghe thấy ba ngày sau hành động rất kích động:

- Kiếm Hoa cùng mười tám anh em tùy thời nhận lệnh.

Sở Thiên vỗ vai Cố Kiếm Hoa, quyết định cho anh ta có thêm hy vọng:

- Anh Hoa tin tưởng tôi chỉ trong vòng một tháng chúng ta sẽ có thể chiếm một phần ba thiên hạ sánh vai cùng hội Hắc Long.

Cố Kiếm Hoa ánh mắt sáng lên, thế lực hội Hắc Long hắn rõ như ban ngày, Soái quân muốn sánh vai cùng hay không anh ta không tin tưởng lắm, tuy nhiên anh ta vẫn ước mong, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Sở Thiên thấy vẻ mặt của Cổ Kiếm Hoa đã biết anh ta quyết bán mạng cho mình vì vậy cầm lấy một miếng thịt dê trên bàn cười hét lớn:

- Trước khi đi tôi vẫn uống một chai rượu, ăn một miếng thịt lớn.

Sở Thiên ngửa cố uống "ừng ực", mặt không hề đỏ.

Cố Kiếm Hoa bật ngón cái, trong lòng thầm khen:

- Thiếu Soái tửu lượng tốt!

Lập tức cũng ngửa đầu uống hết.

Đám Thường ca cũng mở chai rượu bắt đầu uống.
Thứ Đầu vốn tâm tư cẩn thận nhưng lần này vì tiểu đội trưởng nhanh chóng đồng ý nên quá vui mừng nên nóng đầu dẫn tên đó tới phòng 110 ký túc xá đại học Thiên Kinh.

Lúc đó, ký túc xá chỉ có Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ, tên tiểu đội trưởng không tìm được Sở Thiên mặt mày tức giận, kêu anh em tới đập phá ký túc xá, đánh trọng thương Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ. Thứ Đầu thấy tên tiểu đội trưởng hèn hạ vô sỉ khác hẳn với tinh thần trước đây được nghe khi gia nhập hội Hắc Long nên đứng ra ngăn chặn tên tiểu đội trưởng phá hoại ký túc xá.

Đường Thương Hùng bỗng nhiên mở miệng:

- Tuy là Thứ Đầu dẫn người đến nhưng tôi cũng không trách cậu ta.

Lại nhìn Tôn Bân:

- Tối thiểu so với tên đi mua khoai lang còn có nghĩa khí hơn.

Tôn Bân mặt đỏ lên muốn nói gì nhưng lại ngừng lại.

- Cái này là thật!

Âu Dương Thắng Cơ làm chứng nói:

- Lúc ấy, tôi còn tưởng cậu ta dẫn người tới báo thù, nhưng lúc tôi bị choáng, đánh cho không biết trời đất là gì, cậu ta còn có mấy phần khí khái đỡ hộ tôi mấy gậy.

Âu Dương Thắng Cơ tiếp tục mở miệng:

- Kết quả tên tiểu đội trưởng xử lý xong Thứ Đầu cùng chúng ta liền rời đi, trước khi đi gã còn nói ba ngày nữa sẽ lại tới nếu không gặp Sở Thiên thì gặp vật phá vật, gặp người đánh người.

- Tiểu đội trưởng của cậu tên là gì?

Sở Thiên hỏi Thứ Đầu.

Thứ Đầu mở to mắt nói:

- Tôi không biết tên thật của gã nhưng chúng tôi thường gọi gã là anh Thịnh.

Sở Thiên không muốn phải quá sớm giáp mặt với Hắc Long hội bởi hiện tại hắn không có đủ thực lực, nhưng nhìn bọn Đường Thương Hùng bị đánh cũng là do hắn. Nếu hắn không làm chút gì đó thì thật có lỗi với bọn họ.

Sở Thiên đi đi lại lại vài vòng, dừng lại nhìn bọn Đường Thương Hùng. Bọn họ cứ nghĩ Sở Thiên sẽ phát biểu đao to búa lớn gì ai ngờ:

- Tôn Bân đi mua ít khoai lang đi.

- Dừng.

Đám Đường Thương Hùng cùng hét lên.

Nhưng một lúc sau, mười củ khoai lang nóng được bọc trong khăn xoa đi xoa lại vết thương rất dễ chịu, bọn họ mới thấy xấu hổ thì ra khoai lang không phải chỉ để ăn nha.

Sở Thiên đứng trên sân thượng kí túc xá ngắm ánh sao, trong đầu tự hỏi ngày mai còn có thể ngắm sao đẹp như thế này nữa không?