Đô Thị Thiếu Soái

Chương 278 : Khiêu chiến huấn luyện viên

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Cuối cùng, kỳ huấn luyện quân sự mà Sở Thiên chờ đợi đã tới.

Ban lãnh đạo trường đại học Thiên Kinh đầu óc có lẽ không được bình thường cho lắm, huấn luyện quân sự trong khuôn viên trường nhưng lại không cho sinh viên được ở trong ký túc xá mà phải ở trong mười cái nhà kho lớn, bọn họ nói cái gì mà để cho sinh viên qua việc sinh hoạt tập thể trong quân đội mà có ký ức đau khổ ngọt bùi sâu sắc. Vì vậy, bọn Sở Thiên không thể làm gì khác đành lòng mang khăn mặt, xô chậu tới nhà kho cách ký túc xá 500m.

Đường Thương Hùng là nhà tư bản tương lai đã nhìn thấu cách làm của nhà trường, đây thuần túy là tiết kiệm tiền, sinh viên đã nộp đủ tiền huấn luyện lại dùng vẻ hào nhoáng bên ngoài để lừa gạt, rõ ràng là vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.

Tuy nhiên tất cả mọi người rất đồng ý với ý kiến của Đường Thương Hùng nhưng không ai lên tiếng phản đối bởi vì bọn Tần Thành quán thâu cho bọn họ lý tưởng của hòa thượng, khi tiến vào doanh trại quân đội huấn luyện thì đoán chừng nửa tháng không thấy được phụ nữ dưới 30 tuổi, vậy nên, cho dù trường học có hành vi vô lại cũng phải ngậm miệng, dù sao mỗi ngày ở trường vẫn còn được ngắm mỹ nữ.

Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, mấy ngàn sinh viên triệt để bị các sỹ quan huấn luyện tẩy não, nhờ sự dạy bảo nhiều lần của họ mà một số sinh viên có ước mộng vào doanh trại quân đội ngày càng cuồng nhiệt. Nhưng Sở Thiên lại cảm thấy hơi thất vọng, vì mười mấy sỹ quan huấn luyện trên đài không có ai khiến mình có cảm giác khí tức mạnh mẽ.

Ban đêm, Sở Thiên tựa hồ như muốn chết!

Trong một kho hàng lớn có tới gần 500 người, Sở Thiên lần đầu tiên phát hiện ra chân lý "Cánh rừng lớn, chim gì cũng có" .Sở Thiên cố gắng nằm trên giường gỗ, vừa mới nhắm mắt lại, thì có các loại thanh âm quanh quẩn trên không trung, tiếng lẩm bẩm, tiếng ngáy, dùng tiếng Anh nói mớ, tiếng kêu đau vì bị ngã xuống giường, thậm chí có cả tiếng người bạn nào đó giữa đêm hét:

- Cách mạng là cái gì? Cách mạng là làm cho người tham gia cách mạng có cơm ăn, có rượu uống, có đàn bà để ngủ.

Ngay lúc đó, mười mấy người mất ngủ nghe thấy câu chân ngôn vĩ đại như thế, hận không thể tìm được người anh em nói ra câu đó, nếu không thì tất cả anh em sẽ cúng bái cậu ta thật tốt. Sở Thiên xúc động tới mức muốn tìm người anh em kia kết bái làm huynh đệ, để tỏ lòng ngưỡng mộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Thiên niệm lên "Thanh Tâm quyết" " cố gắng để cho mình chìm vào trong giấc ngủ, bỗng nhiên, nghe được tiếng Tôn Bân nhỏ nhẹ:

- Ra bài đi, Đường Thương Hùng, ông sao chưa xuất bài, lề mà lề mề!

Sở Thiên hiếu kỳ mở to mắt, nửa đêm, Tôn Bân cùng Đường Thương Hùng lại còn đánh bài, cũng không sợ bị huấn luyện viên bắt? Đang lúc buồn bực, Đường Thương Hùng từ giường trên trượt xuống dưới, kinh ngạc hỏi:

- Sở Thiên, tôi vừa rồi nghe thấy Tôn Bân đang bảo tôi đánh bài, ông có không có nghe thấy không?

Sở Thiên gật gật đầu, nhìn về giường Tôn Bân ở góc đối diện, tên nhóc này nằm trong chăn còn thẳng hơn cả xác chết, trong miệng lại nói lẩm bẩm. Sở Thiên cùng Đường Thương Hùng nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng đi tới trước giường Tôn Bân, giống như lời Đường Thương Hùng, tên nhóc này thật sự đang đánh bài trong mơ. Tôn Bân lại hô:

- Một đôi tám, ra không?

- Một đôi mười.

Đường Thương Hùng muốn quấy rối đến cùng, nghe Tôn Bân thúc dục mình ra bài vì vậy lên tiếng.

Tôn Bân dừng lại một chút, lần nữa lên tiếng:

- Một đôi Q.

Đường Thương Hung không kiên nhẫn:

- Thôi.

Tôn Bân không tin:

- Choáng nha, ông còn một đôi A sao không đánh?

Sở Thiên, Đường Thương Hùng sởn hết cả gai ốc, tên Tôn Bân này không những chỉ đánh bài trong mơ còn có thể nhìn trộm bài Đường Thương Hùng có "Một đôi A" có thần kỳ quá không?

Đường Thương Hùng muốn gọi Tôn Bân dậy, nhưng lại bị Sở Thiên kéo lại, lắc đầu nói:

- Trong lúc người mộng du, gọi cậu ta dậy sẽ không tốt.

Đường Thương Hùng lúc này mới dập tắt lòng hiếu kỳ, đi theo Sở Thiên trở lại trên giường tiếp tục ngủ, trong lòng rất buồn cười.

Sở Thiên thật vất vả mới ngủ được, đang mơ được cùng Tô Dung Dung cử hành lễ cưới xa hoa, lúc chuẩn bị đeo nhẫn cho nàng thì một tiếng chuông vang lên:

- Đến chết vẫn yêu!

Cực kỳ chói tai vang lên trong kho hàng lớn, không ít người mở mắt tìm nơi tiếng chuông phát ra. Sở Thiên quét mắt, tiếng chuông này tối thiểu kéo 100 người ra khỏi mộng đẹp.

Sở Thiên lấy ra ngọn đèn yếu ớt chiếu ra bốn phía, cách đó không xa có một đàn anh đang xếp chăn màn, toàn thân ăn mặc chỉnh tề, giữa giường có một cái đồng hồ báo thức lớn, hóa ra là hắn làm chuyện tốt. Sở Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 4h40, liền nói:

- Anh hai, anh làm gì mà dậy sớm như vậy?

Đàn anh cũng không quay đầu:

- 5h30 phải tập trung.

Sở Thiên cười khổ mà nói:

- Anh hai, hiện tại mới là 4h40 phải không?

- Ah.
Một huấn luyện viên đã đứng tuổi đã thấy kết cục thất bại của huấn luyện viên Vương, liền ghé vào tai một huấn luyện viên trẻ tuổi bên cạnh:

- Nhanh, đi gọi Phong Vô Tình tới.

Huấn luyện viên trẻ tuổi nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Phong Vô Tình? Là cái tên vì phạm tội sử dụng súng trái phép mà đã phải xuất ngũ, hiện đang làm vệ sinh ở phân đội chúng ta. Gọi tên đó tới để làm gì?

- Nghe nói tên nhóc đó chạy rất nhanh! Có lẽ chạy cự ly 3km sẽ có chuyển biến.

Tên huấn luyện viên lớn tuổi nở nụ cười:

- Quan trọng hơn, nếu cậu ta thua, chúng ta cũng không mất mặt. Mà nếu cấp trên có hỏi chúng ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta.

Tên huấn luyện viên trẻ tuổi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chạy tới kho hàng tìm Phong Vô Tình.

Lúc này, Sở Thiên đã dễ dàng làm hai mươi mấy cái rồi, mắt dán vào người huấn luyện viên Vương, trong miệng còn giúp huấn luyện viên Vương đếm số lần:

- Mười, mười một. Huấn luyện viên cố lên.

- Mười hai, mười ba.

Các sinh viên xung quanh đếm tiếp.

- Bịch!

Huấn luyện viên Vương rơi xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng.

Sở Thiên thở ra, tung người xuống, vỗ vai huấn luyện viên Vương nói:

- Huấn luyện viên Vương, trận tiếp còn phải thi đấu sao?

Lập tức nhìn các huấn luyện viên xung quanh, nhàn nhạt nói:

- Bất luận ai thi đấu cũng vậy, tôi sẽ cho các vị thua tâm phục khẩu phục, đường đường chính chính nhận lấy danh hiệu: học viên xuất sắc.

Các huấn luyện viên xung quanh mặt mày khó coi. Huấn luyện viên Vương vừa định ứng chiến, thì lúc này một huấn luyện viên trẻ tuổi đang kéo một người lôi thôi nhếch nhác tới, miệng nói lớn:

- Anh Vương, thi cự ly chạy 3 km để Phong Vô Tình thay anh thi.

Mọi người đều hướng mắt nhìn lại. Phong Vô Tình mặc bộ quân phục cũ nất, đôi giày lỗ chỗ vết rách, ống tay áo có dính vết dầu mỡ, càng làm cho người ta mở to mắt, là trên người hắn bốc ra mùi rượu nồng nặc, trên miệng nở nụ cười lấy lòng khiến người ta chán ghét.

Huấn luyện viên lớn tuổi gật đầu vội vàng nói:

- Đúng đấy, cậu Vương cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, Phong Vô Tình là người có thể thi chạy trong nhóm huấn luyện viên chúng ta.

Các huấn luyện viên khác kinh ngạc, không hiểu tên huấn luyện viên kia sau để tên vô năng trong đội kia ra thi đấu, nhưng thấy cái tình trạng thê thảm của huấn luyện viên Vương nếu có thì chạy thì cũng 100/% bị thua, thôi thì đành lòng đánh bạc với tên "Phế nhân" trong đội này.

Các sinh viên xung quanh đều nở nụ cười, mấy vị huấn luyện viên tinh nhuệ còn đấu không lại Sở Thiên, muốn giữ lại chút mặt mũi lại lôi tên nhếch nhác này đến.

Liễu Yên than nhẹ, các huấn luyện viên rõ ràng cũng không đấu lại được Sở Thiên sao? Người như thế kia sao có thể thắng Sở Thiên.

Khuôn mặt Tô Dung Dung trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Phong Vô Tình.

Người huấn luyện viên đứng tuổi quát lớn:

- Phong Vô Tình, nghe nói cậu chạy rất nhanh, hôm nay chúng tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu có thể thắng người sinh viên kia ở cự ly chạy 3km, cậu sẽ là anh hùng trong lòng chúng tôi.

Phong Vô Tình cười lấy lòng, không ngừng gật đầu:

- Được, được.

Sở Thiên giật mình, tên Phong Vô Tình này tuyệt đối không phải người bình thường.

Gió thu vô tình, thổi quanh sân trường mang theo lá cây thổi qua các sinh viên và huấn luyện viên. Tất cả mọi người đều cúi đầu hoặc là nhắm mắt lại tránh bị lá cây tạt vào.

Chỉ có hai người hoàn toàn không nhúc nhích, mặc lá cây đập vào mặt.

Một là Sở Thiên lạnh nhạt, thờ ơ. Người thứ hai miệng luôn cười là Phong Vô Tình.