Đô Thị Thiếu Soái
Chương 279 : Phong Vô Tình
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Phong Vô Tình nhìn người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ cảm thấy dáng dấp mình ngày xưa.
- Xa nhớ Công Cẩn (Chu Du) năm đó, Tiểu Kiều (vợ Chu Du) vừa gả. Oai anh hùng, quạt lông khăn chít đầu, cười luận thế gian, cột buồm tan nát. (đơn giản là hoài niệm: đây là câu kinh điển trong tiểu thuyết Tam Quốc).
Phong Vô Tình thất thần, trong mắt có một tia phức tập rồi lập tức biến mất, khôi phục lại thần sắc cười cợt.
Bên cạnh đường chạy 1000m, có hơn 6000 sinh viên cùng các huấn luyện viên đứng xem. Tất cả bọn họ đều cho rằng Phong Vô Tình nhất định phải thua.
Đây là lần thi đấu không cần phải xem! Ít nhất Liễu Yên cho rằng đúng như vậy.
Một tiếng còi vang lên, Sở Thiên cùng Phong Vô Tình đều chạy rất từ từ không có như tưởng tượng của mọi người chạy nhanh như chớp giật mà giống như ốc sên bò hơn. Mọi người hơi thất vọng như nghĩ lại chạy cự ly 3000m mà từ đầu đã tung sức ra thì chỉ có thua.
Đường Thương Hùng không biết tìm đâu ra mấy câu vuốt mông ngựa rất buồn nôn:
- Đứng trên đường chạy, khí phách của anh như Quan Công, Hạng Vũ khiến người ta muốn quỳ lạy. Anh chạy như bay, mỗi bước anh chạy giống như Rồng bay Phượng múa khiến tôi không thể rời mắt; đôi mắt anh tỏa sáng như ánh mặt trời, bao trùm lấy một thân hình mê hoặc.
Sở Thiên chạy sóng vai cùng Phong Vô Tình, Sở Thiên cười nói:
- Anh tên là Phong Vô Tình?
Phong Vô Tình cười mỉa gật đầu trả lời:
- Tôi là Phong Vô Tình.
Sở Thiên gật đầu, bình thản:
- Tôi tên là Sở Thiên, có lẽ sau này chúng ta có thể là bạn.
Phong Vô Tình không nói, trong thế giới của anh ta đã từ lâu tôn nghiêm, bạn bè là thứ quá xa xỉ; thấy Sở Thiên nói ra "tình bạn" dễ dàng như thế khiến hắn rất rung động.
- Gió lạnh thổi lên, tóc vắt ngang trán giống như đang nhìn một ngọn núi nguy nga trập trùng, hàng lông mày thanh thoát giam cầm không biết bao lòng người.
Đường Thương Hùng giống như không biết sự mỏi mệt là gì nói ra những lời vuốt mông ngựa khiến người ta buồn nôn.
Sở Thiên cười khổ, năng lực làm mấy trò linh tinh này của bọn họ thật đúng là thiên tài.
Trong lúc mọi người còn đang nhàm chán, Sở Thiên cùng Phong Vô Tình đã tới 800m cuối cùng.
Sở Thiên cùng Phong Vô Tình nhìn nhau, đồng loạt tăng tốc. Hơn 6000 người nhìn họ, kinh ngạc trước tốc độ nhanh chưa từng thấy. Những nơi bọn họ chạy qua, lá cây bị bay lên không trung.
Nhanh như chớp giật! Hơn sáu ngàn người cảm thán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hơn 6000 tân sinh viên vui mừng, mà đám Đường Thương Hùng lại càng vui mừng hơn từ nay về sau huấn luyện viên Vương sẽ không thể xử phạt bọn họ một cách vô lý nữa.
- Thật sự là phế vật!
Một số ít huấn luyện viên mắng, chửi Phong Vô Tình.
Tên huấn luyện viên lớn tuổi cũng nhíu mày:
- Tên Phong Vô Tình có có vấn đề phải thần kinh không? Hắn chả lẽ muốn làm anh hùng hảo hán?
Sau khi nói xong, Phong Vô Tình cầm viên đá vuốt vuốt, đi về phía cổng trường học. Anh ta biết mình thua trận này sẽ bị các huấn luyện viên khác càng xa lánh, chèn ép. Thay vì để người ta tước mất chén cơm còn không bằng mình tự nghỉ.
Sở Thiên nhìn Phong Vô Tình đang từ từ đi xa, ánh mắt càng thêm tán thưởng.
Liễu Yên lắc đầu khó hiểu nói:
- Nếu như Phong Vô Tình không nói lời nào anh ta sẽ thắng.
Tô Dung Dung trong mắt đầy ý cười, nhàn nhạt nói:
- Có một vài người trời sinh quang minh lỗi lạc!
Sở Thiên suy nghĩ một chút đuổi theo Phong Vô Tình, sóng vai cùng đi với hắn:
- Bọn họ đều nói anh là phế vật nhưng tôi biết anh không phải là người như vây!
Lập tức có vài phần cảm khái:
- Tôi cũng đã từng là một phế nhân nhưng bây giờ thì đã khác.
Mắt Phong Vô Tình trở nên mê ly, mờ mịt, thâm thúy để mạc gió luồn qua tóc, hiện lên một vẻ chán trường mà chấp nhất.
Sở Thiên quay người rời đi, bản thân không biết Phong Vô Tình đã trải qua những gì mà biến anh ta trở thành con người như vậy nhưng Sở Thiên biết nếu như con tim Phong Vô Tình tỉnh lại thì nhất định hắn sẽ trở thành một Chiến Thần cầm ngang đao mà đứng.
Bởi vì Sở Thiên nhìn thấy viên đá trong tay Phong Vô Tình đã nát vụn, đang chảy xuống đất.