Đô Thị Thiếu Soái
Chương 280 : Khách đến thăm
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Thực lực của Sở Thiên đã được khẳng định, với ba trận thắng hắn đã không cần phải huấn luyện quân sự nữa. Các huấn luyện viên không thể làm gì hơn là để mặc hắn nằm ngủ, huýt sáo, phơi nắng trên bãi cỏ.
Hơn 6000 tân sinh viên còn lại rất hâm mộ Sở Thiên nhưng cũng chỉ biết ước ao, bởi các huấn luyện viên đã nói nếu có thể làm tương tự như Sở Thiên bọn họ cũng có thể được nhàn nhã, thảnh thơi phơi nắng. Nhưng bọn họ cũng tự biết với cái thể chất của mình chỉ có thể thành thành thật thật tham gia huấn luyện mà thôi.
Buổi chiều, ánh mặt trời rất nhu hòa. Sở Thiên cắn cỏ non trong đầu đang suy nghĩ hôm sau nên xử lý chuyện của công ty Hồng Phi như thế nào? Cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Thiên nghe có tiếng bước chân đang từ phía sau đi tới. Một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đi tới nằm cạnh Sở Thiên, cũng ngắt lấy một ngọn cỏ ngậm vào miệng, nhìn sang Sở Thiên mà cười nhạt.
Sở Thiên vươn người, không để ý gì hỏi:
- Anh đến tìm tôi?
Người đàn ông trung niên sững sờ hỏi ngược lại:
- Làm sao cậu biết tôi đến tìm cậu?
Sở Thiên nhổ ngọn cỏ thơm trong miệng ra nói:
- Bởi vì lúc nãy anh nở nụ cười.
- Cười có thể chứng minh được chuyện gì?
Người đàn ông trung niên hỏi tiếp.
Sở Thiên khẽ ngồi dậy mở miệng:
- Cười có rất nhiều loại, lúc nãy anh nhìn thấy tôi không phải nở một nụ cười thân mật mà là thư thái chứng tỏ trong lòng anh rất hưng phấn.
Ngươi đàn ông trung niên gật đầu sắc mặt trở nên nghiêm túc và trang trọng nói:
- Tôi tên là Trần Cát Mộng muốn tìm cậu Sở Thiên bàn một chút chuyện.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng:
- Anh quả nhiên là có chuẩn bị mà đến. Chỉ là tôi không biết chúng ta có chuyện gì để nói?
- Không lâu trước kia, tại quán bar Mê Tình có xảy ra một ít chuyện không biết cậu có còn nhớ không?
Trần Cát Mộng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên nhắc nhở:
- Là chuyện Hổ Bang Hoa Nam Hổ cùng cậu có xảy ra một ít xung đột đó.
Sở Thiên nhìn lại Trần Cát Mộng nói:
- Đương nhiên tôi còn nhớ, hôm đó Hoa Nam Hổ không biết ăn phải cái gì mà tới đó sinh sự bị tôi đá ra ngoài.
- Ah? Đêm đó người anh em có thật là chỉ đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán bar?
Ánh mắt Trần Cát Mộng hơi có sát khí nổi lên:
- Chẳng lẽ người anh em không phải đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha?
Sở Thiên trở lại chỗ ngồi, uống nôt cốc sữa đậu nành, sau đó nhã nhặn từ chối lời mời cơm của Hứa Chí Vĩ. Hứa Chí Vĩ lập tức vỗ đầu, biết rõ Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cần có một thế giới riêng vì vậy nhanh vào bếp chuẩn bị sữa đậu nành cho Sở Thiên.
Lúc Phong Vô Tình lau nhà qua chỗ Sở Thiên, Sở Thiên nghe được một tiếng giọng nói rất hùng hậu nhỏ nhẹ truyền tới:
- Cám ơn!
Sở Thiên quay đầu lại thì Phong Vô Tình tiếp tục lau nhà, vẫn mang cái bộ mặt đáng ghét đó. Sở Thiên thấy Phong Vô Tình rất thú vị, tò mò không biết khi xưa đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như vậy.
Hứa Chí Vĩ rất nhanh cầm sữa đậu nành ra đặt trước mắt Sở Thiên, vỗ vai hắn:
- Tôi cho cậu cái phích này, sữa đậu nành đảm bảo khi dùng vẫn mát lạnh.
- Anh Hứa tổng cộng hết bao nhiêu tiền?
Sở Thiên mở miệng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hứa Chí Vĩ khẽ nhíu mày, có chút không vui nói:
- Cậu thấy anh là người thế nào? Người anh em, chúng ta gặp nhau là do chữ "Duyên", ngàn vạn lần đừng để "Tiền" làm hỏng quan hệ cua chúng ta.
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn biết nếu cố tình trả tiền sẽ chọc giận Hức Chí Vĩ vì vậy cười nói:
- Vậy cám ơn anh Hứa rồi, ngày mai em sẽ lại không khách khí lại tới nữa.
Hứa Chí Vĩ lúc này mới cười rộ lên, vỗ vai Sở Thiên:
- Tình cảm hai người tốt nha, mai chú mang cả bạn gái tới anh chiêu đãi chú một bữa cơm.
Sở Thiên gật đầu chào Hứa Chí Vĩ, sau đó đi tới cạnh Phong Vô Tình vỗ vai hắn:
- Người anh em tôi đi trước, hẹn ngày sau gặp lại.
Sở Thiên lập tức quay người rời đi, muốn đưa sữa đậu nành tới trước lúc mấy cô nàng Tô Dung Dung tới căn tin khu căng tin huấn luyện quân sự.
Phong Vô Tình không nói gì, vẫn cầm cây chổi lau nhà đứng nhìn Sở Thiên đi ra, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Vì thời gian rất gấp, khi thấy đầu đường có ghi phải sửa chữa, Sở Thiên liền đi tắt qua ngõ nhỏ. Khi đi vào đó, đột nhiên Sở Thiên cảm giác có hai luồng sát khí mãnh liệt đang ập tới.
Sở Thiên không có chạy về đường cũ, đó là chuyện vô dụng và rất ngu xuẩn.
Sát khí ngày càng nặng, Sở Thiên đút sữa đậu nành vào ngực, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, từ phía trước, hai thanh đao cực nhanh đâm tới Sở Thiên.