Đô Thị Thiếu Soái
Chương 281 : Hổ Bang thăm dò
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Đằng trước, hai thanh đao nhanh như cắt, sắc bén đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh, không lùi về sau, mà cầm đao xông lên trước bởi vì bản thân cảm giác phía sau còn có một luồng sát khí mạnh mẽ đang ẩn tàng.
Hai tên cầm đao phía trước thấy hành vi khác thường của Sở Thiên hơi giật mình, động tác chậm lại. Sở Thiên không bỏ qua cơ hội này, dẫm mạnh chân lao lên, người như lá bay xông vào giữa bọn chúng. Tay phải hóa quyền thành chưởng đao chém vào cổ tay hai tên đó.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tuổi ước chừng khoảng năm mươi đang quan sát trận chiến trên đường, thỉnh thoảng gật đầu. Bên cạnh, Trần Cát Mộng cung kính đứng ra nghe lệnh.
- Cát Mộng, cậu thấy bốn tướng có thể ngăn được Sở Thiên không?
Người đàn ông trung niên hỏi Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Sở Thiên mặc dù gan dạ, sáng suốt, trí tuệ hơn người, còn là Thống soái hắc bang ở Thượng Hải. Nhưng dù sao hắn cũng tuổi còn trẻ, thân thủ lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại được bốn tướng của Hổ bang.
- Vậy cậu cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải do bọn Sở Thiên giết chết không?
Lâm bang chủ ánh mắt toát lên sát khí, Hoa Nam Hổ mặc dù bất tài, nhưng cũng là người thân của anh ta. Sao có thể để Hoa Nam Hổ biến mất một cách kỳ quái. Nhưng dù sống hay chết, cuối cùng cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện:
- Sở Thiên thống soái du binh tán tướng liệu có thật sự dám giết Hoa Nam Hổ?
Lần này Trần Cát Mộng không dám kết luận, đây là truyện rất quan trọng, không thể qua loa đại khái kết luận bừa, vì vậy chỉ có thể dựa vào các thông tin mình có phân tích với bang chủ:
- Chúng ta tra được đêm đó, Hoa Nam Hổ quả thật đã tới quán bar Mê Tình, sau đó mất tích không rõ. Hôm nay, thuộc hạ cũng đã tự mình tới thăm dò Sở Thiên, cậu ta cũng đã thừa nhận có xích mích với Hoa Nam Hổ, sau đó đã đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán, chuyện sau đó thế nào thì cậu ta nói không biết.
- Vậy hãy để cho bốn tướng tiếp tục thử Sở Thiên!
Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn:
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi Sở Thiên còn là Thống soái của Soái quân, sớm hay muộn sẽ tranh giành địa bàn với chúng ta. Nếu như có thể giết hắn thì tốt, ít đi bát hương thì cũng bớt quỷ!
Lâm bang chủ chăm chú quan sát Sở Thiên. Thân pháp mau lẹ, lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến bản thân Lâm bang chủ vốn là người có kinh nghiệm chém giết đầy mình cũng phải tự hỏi có thể giết chết Sở Thiên không? Tuy nhiên, ở trước mặt thuộc hạ, anh ta không thể tỏ ra lo lắng được.
Trần Cát Mộng cảm thấy không yên, chần chừ muốn nói lại thôi, cố mở miệng:
- Nhưng Lý Thần Châu đã cảnh báo chúng ta, tháng này không thể xảy ra chuyện gì làm nhiễu loạn trị an thủ đô, nếu không giết không tha. Tuy Hổ bang chúng ta có chỗ dựa nhưng mà nếu Lý Thần Châu thật sự hành động nói không chừng sẽ có cớ tiêu diệt chúng ta.
Lâm bang chủ cười ha hả, lại lập tức trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cho nên tôi cũng không có lệnh trực tiếp tấn công quán bar Mê Tình, bằng không quán bar Mê Tình làm sao có thể tồn tại tới bây giờ. Chỉ cần một mồi lửa cho nó đi vào dĩ vãn luôn, giết Sở Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chắc gì Lý Thần Châu biết là do chúng ta làm.
- Sợ em huấn luyện mệt nhọc, lại thấy em thích uống sữa đậu nành ở đó nên lúc xế chiều anh tới quán hôm trước. Vừa may, ông chủ ở đó mới làm xong một mẻ, anh được ông ấy cho một bình sữa đậu nành. Em uống nhanh đi kẻo sữa nguội đi thì không ngon.
Tô Dung Dung giống như đang cười, đôi môi thùy mị hơi mở ra, dòng sữa đậu nành chảy vào trong miệng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự say mê ngây ngất.
Sở Thiên vươn tay, giúp Tô Dung Dung ngăn những sợi tóc bị gió thổi tung. Tô Dung Dung buông bình sữa đậu nành xuống, cầm lấy tay Sở Thiên, quan tâm hỏi:
- Sở Thiên, anh bị thương à?
Sở Thiên liếc mắt nhìn, thì ra trên mu bàn tay trái có dính vết máu. Sở Thiên lắc đầu, dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi, thản nhiên nói:
- Em yên tâm, anh hứa với em, không có sự cho phép của em, anh tuyệt không chảy máu.
Ánh mắt Tô Dung Dung đang tràn ngập sự lo lắng, lại trở nên hạnh phúc, không nói gì thêm tiếp tục uống nốt sữa đậu nành.
Một lát sau, cô uống hết sữa đậu nành, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô, thuận thế hôn lên môi cô. Tô Dung Dung không chút kháng cự, trái lại nhiệt tình đáp trả, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Mùa thu gió khiến lá bàng rung động, không ngừng có lá cây rơi xuống mặt cỏ. Sở Thiên và Tô Dung Dung hôn nhau say đắm không hề để ý tới xung quanh. Mọi người qua đường nhìn đôi trẻ đang bên nhau lại không hề có cảm giác chướng mắt, mà ngược lại có cảm giác lãng mạn, xao xuyến.
Sở Thiên không biết có một cô gái đang chết trân nhìn anh và Dung Dung, khóe mắt cô cay cay dường như có cái gì đó đang muốn trào ra. Bên cạnh cô gái ấy, có một cô gái sở hữu một đôi lông mày quyến rũ, ôm lấy cô gái đang đau buồn như ôm một đứa trẻ, an ủi:
- Ngọc Đình, đi thôi, có một số việc là do ông trời quyết định, nếu cố làm thì chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đã không có được thì hãy chủ động buông ra.
Cô gái chùi sạch nước mắt, sau đó đi thẳng ra cổng trường. Cô gái kia nhìn Sở Thiên một chút rồi cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo sau.
Không biết qua bao lâu, Sở Thiên cùng Dung Dung mới buông nhau ra, kết thúc buổi xem phim Hàn miễn phí của quần chúng. Hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn lên khoảng không bầu trời. Sở Thiên như thường lệ lại lấy một ngọn cỏ non bỏ vào miệng.
Dung Dung khẽ nắm lấy bàn tay Sở Thiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ thẳng lên trời vô cùng ấm áp. Tô Dung Dung khẽ nói:
- Nếu mỗi ngày mở mắt ra, được thấy anh và mặt trời chính là tương lai mà em muốn có. Sở Thiên, anh có làm được không?
Sở Thiên không nói gì, anh biết Tô Dung Dung chưa nói hết.
- Đêm mai, ông nội của em muốn gặp anh!
Tô Dung Dung thản nhiên nói câu kết.