Đô Thị Thiếu Soái
Chương 284 : Ủng hộ
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Đồ Long sát Hổ, chính là hội Hắc Long, Hổ Bang. Sở Thiên uống một hơi cạn sạch Trúc Diệp Thanh trong chén. Ba tháng, mình có thể vươn tới trời xanh hay phải sống dưới mặt đất chính là ở trong ba tháng này. Sở Thiên thản nhiên, ánh mắt trở nên rực cháy.
Liễu Yên giật mình, không thể nào tin được, cứ tưởng Sở Thiên sẽ phải đau khổ, giờ lại thành mình. Cô thì thào:
- Sở Thiên là xã hội đen, xã hội đen đó!
Tô gia tự nhiên biết thân phận của Sở Thiên, nhưng lại bị Liễu Yên nói toạc ra khiến mọi người hơi khó chịu. Nếu cô không phải là con gái nuôi của Lâm Nguyệt Như thì với gia pháp của Tô gia cô đã bị đá ra khỏi cửa.
Sắc mặt Tô lão gia bình thản, thản nhiên nói:
- Ăn cơm!
Có "Thánh chỉ" của Tô lão gia, vợ chồng Tô Xán càng nhiệt tình với Sở Thiên hơn, gắp không ngừng món ngon cho cậu ta. Bà nội Tô Dung Dung cũng đeo kính lão vốn chỉ dùng để đọc sách báo lên để nhìn kỹ Sở Thiên. Có thể là do ấn tượng ban đầu với Sở Thiên rất tốt, nên bà càng nhìn càng thích vì vậy có món gì ngon trên bàn đều gắp tất cho Sở Thiên.
Liễu Yên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Sở Thiên đẹp trai, phong độ, nụ cười lại rất mê người không kìm được mà thở dài. Cô nghĩ mãi không hiểu, sao người có quyền uy lớn nhất chia rẽ hai người Sở Thiên lại ủng hộ. Không kể việc Sở Thiên có gia thế không hề môn đăng hộ đối chút nào, mà anh ta còn là xã hội đen. Cái thân phận này cũng phải khiến Tô gia cách ly thật xa mới phải. Ai mà nghĩ ra, lão gia oai phong một đời không hề đá văng Sở Thiên ra khỏi cửa ngược lại lại cực độ ủng hộ. Không thể nào mà tin nổi.
Bữa cơm này, vô cùng náo nhiệt phải mất gần năm mươi phút mới xong. Các món trên bàn thì không sai biệt lắm có một nửa vào bụng Sở Thiên. Nếu như chịu đói là khó chịu thì ăn no quá cũng đau khổ không kém. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Thiên bất chợt sinh ra câu cảm thán, ăn cực no và đói cực đói đều khổ như nhau cả, trong đô thị có nước trong sạch tới đâu thì cũng không thể có cá, cho nên tìm kiếm được điểm cân bằng trong đó là kỹ năng rất quan trọng để sinh tồn.
Tô lão gia vươn người đứng dậy, đi ra phía sau, đặt tay lên bả vai Sở Thiên:
- Bữa cơm kết thúc, Dung Dung giúp ông tiễn Sở Thiên một đoạn nhé, về phần chi tiết khác, Sở Thiên, cháu có yêu cầu gì có thể thương lượng cẩn thận cùng Tô Xán, thật sự trọng đại, thì trực tiếp tìm lão già này!
Nói xong, ông cười ha hả, nhẹ nhàng bước đi.
Đêm khuya dần, những chiếc đèn lồng ở biệt viện Tô gia đã được thắp lên từ lâu.
Tô Dung Dung nắm tay Sở Thiên, hạnh phúc không muốn buông ra, dịu dàng nói:
- Sở Thiên, em đã nghĩ tới kết quả, nhưng thật không ngờ kết quả lại tốt đẹp như thế. Nhân vật như ông nội, lại tán thưởng anh như thế, xem ra sự lựa chọn của em là đúng.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, kéo tay Tô Dung Dung khẽ hôn, nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù lần này được ông nội ủng hộ, nhưng trách nhiệm cũng rất lớn, ba tháng là thời gian rất ngắn nhưng anh sẽ cố hết sức đánh hạ giang sơn làm sính lễ cho em.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thiên, coi cảnh vệ bên cạnh như không, tựa như đang cười:
- Sở Thiên, em tin tưởng anh.
Trên Vọng Nguyệt lâu, Tô lão gia đang lẳng lặng uống trà. Nguyên Thiên Minh cung kính đứng bên cạnh. Ở Vọng Nguyện lâu có thể nhìn rõ Tô Dung Dung và Sở Thiên đang quấn quýt với nhau.
- Mẹ anh bị bệnh?
Sở Thiên nhớ lại lời tên đầu lĩnh kia, mở miệng hỏi:
- Bệnh gì vậy? Có cần tôi giúp đỡ gì không?
Gió vô tình lắc đầu, khoát tay nói:
- Người anh em, cậu đã giúp tôi nhiều rồi, sao tôi có thể làm phiền câu? Việc của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết.
Sở Thiên vỗ vai Phong Vô Tình, thản nhiên nói:
- Anh lúc nào mới có thể đứng dậy? Trong mắt tôi, anh tuyệt đối không phải một phế nhân, tuy rằng anh rất muốn mình trở thành một phế nhân.
Phong Vô Tình sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nở nụ cười châm biếm, nhìn Sở Thiên:
- Tôi chính là phế nhân, chính là phế nhân.
Sở Thiên rút từ trong ví ra một vạn, dúi vào tay Phong Vô Tình thản nhiên nói:
- Đây là một vạn, anh cầm lấy mà dùng. Đây cũng không phải tôi cho không mà là ứng trước lương cho anh, mỗi tháng tôi sẽ tới tìm ông chủ của anh lấy tiền, cho nên anh cứ nhận, không cần áy náy.
Phong Vô Tình cầm tiền trong tay, đang muốn nói thì có hai chiếc xe dép đột ngột phanh lại, dừng trước hai người không xa. Lại là mấy tên lưu manh kia, chúng nó lại đi gọi hội ra rồi.
Tên đầu lĩnh lưu manh lúc nãy thấy Sở Thiên cùng Phong Vô Tình vẫn ở đó, thì hét lên:
- Đại ca, chính là hai tên nhóc kia, bọn chúng dùng âm mưu quỷ kế đánh lén bọn em.
Vốn là tên đó đánh Phong Vô Tình sau đó bị Sở Thiên giáo huấn, nhưng qua lời lẽ của tên đó lại biến Sở Thiên thành kẻ hèn hạ, vô sỉ đánh lén, có lẽ với cái tài năng như thế có nhiều người bị hại nhưng cũng trở thành hung thủ.
- Con bà nó, thằng chó nào dám động đến người của ông mày? Bố bắn chết hắn.
Một âm thanh diễu võ giương oai vang tới.
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, thở dài, hóa ra là tên nhóc này.