Đô Thị Thiếu Soái
Chương 285 : Ám sát
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Tên đầu lĩnh kia đã gọi hội đến, hùng hổ đi tới trước mặt Sở Thiên sau đó nhường ra một lối nhỏ, cho tên đại ca của gã đi tới. Tên đại ca đó đi tới vẫn kiêu ngạo quát:
- Là mày dám động đến người của ông à?
- Đương nhiên là tôi, Sở Thiên!
Sở Thiên xoay người lại, đối mặt với Hà Diệu Tổ đang kiêu ngạo, thản nhiên nói:
- Hà thiếu gia ngàn dặm xa xôi đi tới thủ đô, còn chưa đứng vững, không biết lần này lại muốn thay ai xuất đầu à?
Hà Diệu Tổ đang ngậm xi gà trong miệng, há hốc mồm. "Bộp", điếu xì gà rơi xuống đất, đốm lửa văng khắp nơi. Hà Diệu Tổ nhìn Sở Thiên, vẻ mặt có vẻ dị thường xấu hổ, chần chờ một lát liền giơ hai tay ra, cười hì hì nói:
- Tôi nghe nói có người làm việc nghĩa, thấy việc bất bình rút đao tương trợ, thì ra là Sở huynh đệ, ha ha đã lâu không gặp.
Sở Thiên ngăn hà Diệu Tổ ôm mình, thản nhiên nói:
- Hà thiếu gia không phải nói muốn ra mặt hộ đàn em sao?
Hà Diệu Tổ khoát tay, trên mặt lộ ra nụ cười lớn:
- Không có, không có, đều là hiểu lầm, hiểu làm thôi.
Lập tức giận tím mặt, tát tên đầu lĩnh kia một cái, quát lớn:
- Con bà nó, Sở huynh đệ mà mày cũng không nhận ra? Mày muốn chết à? Sở huynh đệ, động một ngón tay, cũng có thể đâm chết mày, nhanh, mau xin lỗi Sở huynh đệ mau.
Tên đó bị Hà Diệu Tổ đánh cho không biết trời trăng là gì, nhưng gã biết, Sở Thiên là người gã không thể đắc tội, ít nhất là Hà Diệu Tổ cũng không đắc tội được, vì thế đi lên, cười lấy lòng nói:
- Sở huynh đệ, đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi. Tôi có mắt như mù không nhìn thấy núi Thái Sơn trước mặt.
Sở Thiên mặc kệ tên nhãi nhép này, nhìn Hà Diệu Tổ, thản nhiên nói:
- Các người đến thủ đô lúc nào?
Nghe cha và anh nói Hà Diệu Tổ cũng biết, Sở Thiên là bạn không phải địch, hơn nữa người này thích mềm không thích cứng. Sau khi bị Sở Thiên giáo huấn, tất cả ân oán cũng không dám nhớ lại, lúc này nghe thấy Sở Thiên hỏi, vội trả lời:
- Hôm kia đã tới. Mấy ngày nay, cha và anh của tôi còn bận làm quen với vị trí công tác mới nếu không họ đã mời Sở huynh đệ ăn cơm rồi.
Sở Thiên không muốn nói về vấn đề này, kéo Phong Vô Tình đang khúm núm, nói:
- Háo Tử, người anh em kia của tôi còn có khúc mắc gì với mấy người không? Nếu như mà có, tôi sẽ giải quyết.
- Hết, hết rồi!
Háo Tử vội xua tay, nhiệt tình nói:
Chủ Đạo Y Sinh tránh nặng tìm nhẹ cười nói.
Sở Thiên nhìn đôi vợ chồng chết trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Chuyện này rất rõ ràng.
- Hai người này thật sự không đơn giản, biết nếu đồng thời đi đến trước mặt chúng ta, sẽ khiến chúng ta chú ý, cho nên mới phải cố ý giả vờ ngã làm khoai lang rơi xuống, sau đó cả hai cùng tới xin lỗi.
Anh ta lau sạch vết máu trên con dao của mình, thản nhiên nói:
- Hai người này đã ở đây một tuần rồi. Cậu từng tới đây mua khoai lang nướng, nên họ tin rằng cậu có thể tới nơi này mua tiếp. Bọn họ cũng biết thân thủ cậu không tồi, cảm thấy cơ hội ám sát lúc đầu quá mức mạo hiểm cho nên lựa chọn cơ hội thứ hai. Tôi vì thỏa mãn bọn họ nên dẫn cậu tới cho họ giết.
- Vấn đề là, bọn họ tại sao phải giết tôi?
Sở Thiên mặc dù kinh ngạc với tâm cơ của đôi vợ chồng này nhưng đây không phải chuyện chính.
Chủ Đạo Y Sinh làm như không hiểu câu hỏi của Sở Thiên, tiếp tục cảm thán sự vất vả của mình:
- Trong một tuần này, tôi đã giúp cậu giết chết ba cặp sát thủ hạng hai rồi, đây là cặp cuối cùng mà tôi biết. Đây là lí do vì sao tối nay tôi gặp cậu.
Sở thiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Ông anh, tôi biết anh khổ cực, đêm nay tôi mời anh Trúc Diệp Thanh. Bây giờ, anh nên nói cho tôi biết vì sao có nhiều sát thủ truy sát tôi như vậy?
Chủ Đạo Y Sinh cười ha hả, trêu ghẹo nói:
- Sở Thiên, cậu mà cũng có lúc thiếu kiên nhẫn thế này à? Đây là lần đầu tôi thấy đấy.
Lập tức thanh âm trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Lý do muốn giết cậu, là bởi vì đầu của cậu thật sự đáng giá!
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta truy hỏi:
- Giá trị bao nhiêu tiền!
- 100 triệu!
Anh ta nói từng chữ.
Chiếc ghế trong tay của Sở Thiên rơi xuống đất.