Đô Thị Thiếu Soái

Chương 286 : Công ty Hồng Phát

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


100 triệu có thể làm những gì?

100 triệu cũng đủ mua một trăm căn nhà nhỏ, mười triệu cân thịt lớn, cũng đủ mua năm mươi triệu củ khoai lang nướng thơm phưng phức.

Sở Thiên chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy rất vui vẻ, tiến lên vài bước cầm lấy tay Chủ Đao Y Sinh:

- Cái đầu của tôi đáng giá thế sao?

Chủ Đao Y Sinh dở khóc dở cười, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, mười ngày trước cố chủ ở Vương quốc Anh phát ra nhiệm vụ cho các sát thủ trong biên giới Trung Quốc, tiền thưởng là 100 triệu cho ai lấy được đầu cậu. Các sát thủ tại Trung Quốc bắt đầu hành động. Bởi vì họ biết thân thủ của cậu rất tốt, ngay cả Dã Lang cũng chết trên tay cậu nên bọn họ sao dám làm bừa? Vì vậy lần này chỉ có nhị, tam lưu và mấy tên sát thủ mới vào nghề muốn phất nhanh tham gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sở Thiên sờ cổ, kéo cao áo che đi, vặn eo bẻ cổ nói:

- Ông anh, anh biết ai là người phát ra nhiệm vụ không?

Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Không có bất kỳ người nào biết, cố chủ đang ở Vương quốc Anh, thông qua trang Web của các sát thủ để phát ra nhiệm vụ, phỏng chừng kể cả ADMIN của trang Web cũng không biết, bởi vì bọn họ chỉ giống như đại lý, nhận 30 triệu đặt cọc của cố chủ rồi phát ra nhiệm vụ.

- Các anh còn có trang Web rành riêng cho các sát thủ?

Sở Thiên kinh ngạc nhìn Chủ Đao Y Sinh:

- WOW, thật sự là theo kịp thời đại, nhưng tại sao các anh vẫn sử dụng vũ khí lạnh? Sao các anh không sử dụng pháo cối, súng bắn tỉa, lựu đạn thì có phải dễ dàng hơn không?

Chủ Đao Y Sinh cười cười, lắc đầu nói:

- Mấy món đó đối phó với người bình thường còn được, nhưng đối phó với cao thủ như cậu, chẳng khác thì trẻ con diễn xiếc, quan trọng hơn là vũ khí lạnh giết người dễ dàng hơn mà ít bị người ta chú ý.

Sở Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Chủ Đao Y Sinh.

Chủ Đao Y Sinh khẽ thở dài, thản nhiên nói:

- Cậu nhóc, cậu nợ rượu của tôi, cuối cùng sẽ có một ngày cậu phải trả lại đấy.

- Ông anh, tại sao anh luôn muốn giúp tôi vậy?

Sở Thiên cầm củ khoai lang ấm áp trong tay, cũng không dám bóc ra để ăn, ai biết bên trong có độc hay không, dù gì cái đầu mình cũng có giá 100 triệu.

Chủ Đao Y Sinh khẽ mỉm cười, giống như đang đùa cợt:

- Có thể là vì tôi yêu thích cậu, muốn xem xem cậu có thể đi được bao xa.

Ánh mắt Sở Thiên nhìn qua, lòng rất cảm động, nhớ tới một việc, mở miệng hỏi:

- Ông anh, gần đây anh không nhận nhiệm vụ à?

Chủ Đao Y Sinh không hiểu Sở Thiên có ý gì, hơi sững sờ, trả lời:

- Không có, chẳng lẽ cậu muốn mời tôi làm việc? Giá thuê tôi rất cao đấy!

- Đúng vậy, tôi muốn mời anh làm việc.
Đường Thương Hùng tiến lên trước một bước, rút một bản danh sách từ trong cặp ra đưa cho Sở Thiên:

- Vừa rồi Liễu Toa Toa không tính đến hai vị phó tổng giám đốc và giám đốc nhân sự.

Liễu Toa Toa và mọi người kinh ngạc nhìn Đường Thương Hùng, lại nhìn Sở Thiên, còn tưởng rằng Sở Thiên hôm nay vừa tới, có thể dễ dàng lừa gạt, không ngờ, tên nhóc này đã sớm điều tra rõ ràng tình hình công ty.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Liễu Toa Toa, Liễu Toa Toa đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng biện giải:

- Giám đốc bộ phận nhân sự đang phải tham gia phỏng vấn các thí sinh, còn hai vị Phó tổng giám tốc bình thường sẽ không tham vào hội nghị, nên buổi chiều mới tới.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, ngón tay kẹp một đồng tiền xu nhẹ nhàng vuốt, nói với Liễu Toa Toa:

- Bây giờ cô đi gọi điện thoại cho bọn họ, hiện tại là chín giờ mười lăm phút. Nếu mười giờ bọn họ chưa đến phòng họp thì cô đi nói cho bọn họ biết, sau này khỏi cần đến nữa.

Liễu Toa Toa cùng đám người kia sắc mặt biến hóa, không ngờ Sở Thiên ăn nói ngông cuồng như thế, nhưng trong lòng cũng càng thêm khinh bỉ, ngựa non háu đá. Chắc Sở Thiên chỉ phô trương thanh thế, nếu hai vị Phó tổng mà bị mất chức thà bảo họ đi đập đầu vào gối mà tự sát.

Hiển nhiên, Sở Thiên biết họ chẳng có ai tin tưởng mình vì thế quay đầu lại nói:

- Ai là giám đốc tài vụ?

Một vị trung niên đứng lên trông rất miễn cưỡng, ánh mắt ngó nghiêng không nhìn Sở Thiên, mang theo vài phần ngạo khí:

- Tôi là giám đốc bộ phận tài vụ, Lại Sơn Hoa, không biết Tổng giám đốc có điều gì muốn chỉ bảo?

Sở Thiên cười cười, chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường:

- Giám đốc lại, anh hãy kết toán tiền lương của hai vị phó tổng giám đốc tới 10h, nếu mười giờ bọn họ không tới đây, anh hãy chuyển lương của bọn họ qua chỗ khác đồng thời xóa tài khoản trả lương của bọn họ lại, nếu không tài khoản bị xóa sẽ là tài khoản của anh đấy.

Những người ở đây thật sự chấn động rồi, nhìn chằm chằm Sở Thiên, tên nhóc này chả lẽ định làm thật? Nhưng hắn tuổi còn trẻ sao có thể đối kháng hai vị phó tổng, những cán bộ ở đây đa phần đều chịu sự quản lý của họ, hơn nữa đều là thân tín của bọn họ. Lại Sơn Hoa chính là nhờ vào một vị Phó tổng giám đốc cất nhắc lên, bây giờ bảo anh ta đi đối phó với hai vị phó tổng, đó là điều không thể.

Lại Sơn Hoa biết không thể làm bừa với Sở Thiên, vì vậy tìm cách trốn tránh:

- Tuy hai vị Phó tổng không có cổ phần, nhưng là bọn họ có rất nhiều cống hiến cho công ty Hồng Phát, cũng rất chiếu cố công nhân. Tổng giám đốc điều hành chỉ dựa vào việc họ không đến họp lúc mười giờ mà buộc họ từ chức, sợ là không thỏa đáng lắm? Mặt khác, có nhiều công nhân không phục, khó tránh khỏi các lời đồn đại không hay; mà việc thay đổi cũng sẽ dẫn đến sự hoạt động bình thường của công ty gặp nhiều khó khan thậm chỉ gây ra tổn thất nặng nề.

Những người trong phòng họp nhìn Sở Thiên chăm chú xem Sở Thiên sẽ làm gì với việc Lại Sơn Hoa công khai từ chối.

Sở Thiên tựa lưng vào ghế trên, nhìn khuôn mặt đầy ngạo khí của Lại Sơn Hoa, thản nhiên nói:

- Giám đốc Lại, Chủ tịch Hội đồng quản trị đã cho tôi toàn quyền xử lý các công việc của công ty, việc công ty làm như thế nào có hậu quả gì cũng do tôi chịu trách nhiệm, dường như không tới phiên Giám đốc lại nhắc nhở tôi? Tôi thậm chí thấy rằng giám đốc Lại đang uy hiếp tôi. Tôi không sợ công nhân không phục, hiện tại tôi chỉ muốn biết giám đốc Lại có nghe lệnh của tôi không?

- Tổng giám đốc, thứ cho tôi không thể làm chuyện tổn hại cho công ty.

Lại Sơn Hoa vẫn giữ bộ dáng chính trực, lẫm liệt.

Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, Đường Thương Hùng đi lên, mở ra cặp văn kiện lấy ra một tờ giấy đọc lanh lảnh:

- Lại Sơn Hoa, giám đốc bộ phận tài vụ công ty Hồng Phát. Hai năm trước, từ một kế toán bình thường được đề bạt làm Giám đốc bộ phận tài vụ, người giới thiệu là Phó tổng giám đốc Chu. Ba tháng trước, ở câu lạc bộ Dạ Lai Hương ở thủ đô bị bắt vì chơi gái mại dâm, phải nộp mười tám nghìn tiền bảo lãnh. Hai tháng trước, ở quán bar Quý Phụ Nhân trêu trọc phụ nữ xảy ra xung đột phải bồi thường cho quán bar hai vạn tệ. Một tháng trước, ở đường Bạch Thạch lái xe đâm chết một đứa trẻ bảy tuổi, thỏa thuận với gia đình nạn nhân đền bù mười ba vạn tệ.