Đô Thị Thiếu Soái

Chương 287 : Nắm công ty trong tay

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Lại Sơn Hoa biến sắc, chỉ vào Sở Thiên rống lên:

- Mày, không ngờ mày điều tra tao, những chuyện này không có quan hệ gì với công ty Hồng Phát, chỉ là việc cá nhân của tao. Tao muốn tố cáo mày.

Đường Thương Hùng gấp tờ giấy lại, thản nhiên nói:

- Ba chuyện này tổng cộng phải đền mười sáu vạn tám ngàn tệ, nhưng số tiền này không phải là một mình anh ta bỏ tiền ra mà lợi dụng chức quyền lấy tiền của công ty thanh toán, tôi nghĩ, hiện tại tại bộ phận tài vụ vẫn còn lưu giữ chứng cứ.

Một vài người khinh bỉ nhìn Lại Sơn Hoa, mới vừa rồi còn nói không thể làm những chuyện hại tới công ty, không ngờ sau lưng lại làm nhiều việc vô sỉ như thế. Thật là biết mặt mà chẳng biết lòng.

Lại Sơn Hoa cúi đầu, oán hận ngồi xuống, Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho để yên cho anh ta, quay đầu nói với Liễu Toa Toa:

- Gọi bảo vệ lại đây, đuổi Lại Sơn Hoa ra khỏi công ty, công việc của anh ta để Phó giám đốc lên thay thế.

Liễu Toa Toa chần chờ giây lát, hết nhìn Lại Sơn Hoa đang nhớn nhác, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thiên, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ tới.

Sở Thiên phất tay, cùng Âu Dương Thắng Cơ nói:

- Âu Dương, từ giờ, cậu nắm trong tay toàn bộ hệ thống tài vụ điện tử, khống chề bộ phận tài vụ số tiền chi nhận, miễn cho có người nhân cơ hội động tay động chân.

Âu Dương Thắng Cơ gật đầu, kéo ghế ra ngồi cạnh Sở Thiên, mở chiếc laptop mini của mình, tiến hành giám sát các hoạt động chi nhận tiền của công ty.

- Ai cũng không có thể đuổi tao đi, mày là ai? Mày có tư cách gì mà đuổi tao đi.

Lại Sơn Hoa rống lên, xé hỏng cả cà vạt, chỉ vào Sở Thiên nói:

- Một tên nhóc con chưa mọc hết lông lá mà cũng muốn đuổi tao đi? Trừ khi Phó tổng Chu đuổi tao còn lại không ai có quyền đuổi tao đi hết.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhìn bảo vệ ngoài cửa:

- Đưa anh ta ra ngoài cho tôi, nếu hắn cố tình đi vào hãy báo cảnh sát. Nếu hắn còn có thể tiến vào thì người phải ra đi là các người.

Mấy tên bảo vệ hùng hổ nhìn nhau, việc này rất khó làm. Ai cũng biết, Lại Sơn Hoa có Phó tổng Chu chống lưng, còn ở đây Sở Thiên bày ra khí thế rất lớn. Giờ họ cũng không biết phải làm sao.

Sở Thiên nhìn mấy người bảo vệ, nhẹ nhàng nói:
- Tổng giám đốc, hiện tại trên tầng còn đang có cuộc thi viết, liệu tôi có thể….

Sở Thiên gật đầu, quay đầu nói với Tôn Bân:

- Tôn Bân, cậu cùng tiểu thư Diệp Hồng đi lên đi, cùng nhau tham gia phỏng vấn nhân viên, cần phải tuyển ra những người có năng lực, còn những kẻ dựa vào quan hệ không bằng không cấp loại ra hết.

Tôn Bân gật đầu, lập tức đi tới cánh cửa bên cạnh, nói:

- Phiền chị dẫn đường.

Thì ra, Sở Thiên có chuẩn bị mà tới, còn tưởng rằng ba người phía sau cậu ta chỉ có chức năng trang trí, không ngờ họ đều là nhân tài, xem ra lần này hai vị Phó tổng giám đốc sẽ đấu nhau tóe lửa.

Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, nhìn đồng hồ trên tường, thản nhiên nói với mọi người trong phòng họp:

- Các vị, tôi không quan tâm các người tiến vào Hồng Phát như thế nào, nhưng vào được rồi tôi liền cho các vị cơ hội, chỉ cần các người có thực lực, ra sức tạo lợi nhuận cho Hồng Phát. Sở Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị. Tôi luôn hành động theo năng lực, nếu các vị có đủ năng lực ngồi vào vị trí này, tôi nhất định sẽ tạo điều kiện cho các vị. Sở Thiên không có bản lĩnh lớn gì, nhưng đã nói là làm.

- Đương nhiên, người không có bản lĩnh, tốt nhất nên sớm rời khỏi Hồng Phát.

Sở Thiên uống nốt cốc café:

- Đừng để cục diện như hôm nay xảy ra nữa, bị vạch mặt trước mọi người chẳng tốt đẹp gì đâu.

Ánh mắt họ lóe ra quang mang, động lực thúc đẩy sinh ra.

- Tôi muốn xem ai dám đuổi người của tôi ra ngoài?

Một người phong thái uy nghiêm đi vào, giọng nói đầy mạnh mẽ:

- Trường Quý, đi vào cùng tôi, tôi muốn xem thằng nhóc nhà ai mà kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.