Đô Thị Thiếu Soái

Chương 290 : Đêm có nhiều chuyện

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Sở Thiên và Hà Hàn Dũng không hề né tránh, hai tay cực nhanh dùng chiêu cầm nã thủ bắt lấy ngọc thủ của kẻ tập kích. Mấy kẻ tập kích hơi thả lỏng tay, ngọc thủ cầm đao đột nhiên phi ra, đồng thời, cánh tay trái xuất hiện một con dao khác nhanh như chớp đâm tới Hà Hàn Dũng và Sở Thiên.

Bốn kẻ tập kích là bốn cô gái xinh đẹp. Tuy rằng, các cô khí lực không hung mãnh, nhưng phối hợp rất ăn ý như nước chảy mây trôi khiến người ta rất khó đối phó. Không may mắn cho các cô gặp gỡ chính là gặp phải Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Khi các cô vừa buông con dao, đồng thời chân phải họ bước trên hai bước, con dao còn chưa tới trước mặt thì Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đã không chế tay mấy cô, đồng thời khống chế phần cổ của mấy cô gái.

Thiếu soái, mấy chị em này của Phương Tình như thế nào?

Lúc này, Phương Tình vỗ tay đi ra, mỉm cười:

- Thiếu soái, cảm thấy các cô ấy có tác dụng chứ nhỉ?

Phương Tình đi ra, theo sau còn có hơn mười cô gái, trên mặt mỗi cô đều tỏ vẻ hưng phấn, hoá ra vừa rồi chỉ là tràng diễn tập.

Sở Thiên đang cầm tay hai cô gái liền buông ra, cười khổ nói:

- Em muốn diễn tập cũng nên cho anh một tiếng, chẳng lẽ em không sợ anh làm tổn thương các cô ấy?

Hà Hàn Dũng đã hiểu ra chân tướng sự việc, cũng mỉm cười buông tay ra, cúi đầu xuống nói xin lỗi.

Phương Tình khẽ mỉm cười, đi lên trước ôm lấy bốn cô gái tham gia luyện tập, mở miệng nói:

- Em tin tưởng Thiếu soái sẽ xuất thủ đúng mực, Thiếu soái có thể đánh giá kết quả của sự vất vả của các chị em một chút không?

Bốn cô gái đều nhìn Sở Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ và khẩn trương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sở Thiên biết lúc này Phương Tình muốn mình cổ vũ các cô, vì thế hơi chút trầm tư, mở miệng nói:

- Lực đạo tuy rằng không đủ, nhưng luân phiên công kích lại phối hợp ăn ý. Các cô ám sát cũng rất tinh tế, nếu huấn luyện thêm một thời gian nữa, nhất định có thể làm cho một kích trí mạng, nói tóm lại, vài ngày đã thành tích như vậy, đã là tốt rồi.

Sở Thiên lập tức quay đầu nói:

- Anh Dũng, anh thử dùng ánh mắt cuả sỹ quan quân đội đánh giá thử xem.

Hà Hàn Dũng gật đầu, mở miệng nói:

- Sở Thiên nói không sai, nếu lực đạo đầy đủ, tuyệt đối có thể làm cho người trong một tấc vuông bị hỗn loạn, nhưng lực đạo không đủ cũng là khuyết điểm lớn nhất, các cô có thể nghĩ lại, nếu lực đạo không đủ, tốc độ cũng bị hạn chế rất nhiều, trừ phi có thể đâm tới các vị trí trí mạng trên cở thể, nếu không cho dù có đâm trúng đối phương, cũng không làm hắn mất mạng, chắc chắn sẽ bị phản kích lại.

- Một khẩu súng lục giữ trên tay trẻ con, không hề có lực sát thương.

Sở Thiên dùng hình tượng bổ sung:

- Nhưng một khi đặt ở trên tay người trưởng thành, lực sát thương đột nhiên nâng lên hàng nghìn lần, vạn lần.

Phương Tình cũng gật đầu đồng ý, thở dài:

- Em cũng biết phải có lực đạo mạnh mẽ mới có thể gây ra vế thương lớn được, nhưng ở quán bar Mê Tình sao có thể huấn luyện để nâng cao sức mạnh cho các cô ấy.

Hà Hàn Dũng khẽ mỉm cười, mở miệng nói:

- Huấn luyện sức mạnh cần một không gian rộng rãi mới có hiệu quả cao, nhảy, chạy bộ vật lộn đều có thể tăng tốc độ và lực lượng rất tốt, nếu Thiếu soái không chê, anh đây sẽ bố trí một nơi dã ngoại để luyện tập thế nào?

Sở Thiên trong lòng vui mừng, vỗ vai Hà Hàn Dũng nói:

- Vậy cảm ơn anh Dũng rồi. Anh Dũng, hôm nay anh tới đây, phải uống mấy chén Trúc Diệp Thanh của quán, cam đoan với anh uống hôm nay mà dư vị còn mãi. Mời anh lên lầu.
Đối diện với tầng lầu của quán bar Mê Tình, một người đàn ông tỳ vào khẩu súng ngắm vào đại lầu quán bar Mê Tình. Bên cạnh có một cô gái ngồi uống nước chanh, vẻ mặt rất kích động, cũng rất căng thẳng.

Người đàn ông nhìn vào cửa quán bar không thấy có động tĩnh gì, thản nhiên nói:

- Em nói, sau khi chúng ta giết chết mục tiêu, 100 triệu này xài như thế nào à? Anh nghĩ tới là kích động, còn tưởng rằng tên nhóc này rất khó giải quyết, khiến cố chủ treo giải thưởng một trăm triệu, không ngờ mục tiêu không hề biết gì, bên người cũng không có bảo hộ, thực khiến chúng ta phát tài.

- Sang châu Âu trước, mua lấy tòa thành, sau đó bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới.

Cô gái cắn miếng thịt lợn, miệng hàm hồ trả lời:

- Không làm sát thủ như bây giờ nữa, thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào chúng ta còn chưa biết?

Leng keng " chuông cửa vang lên, cô gái đang dùng cơm nhanh tay rút súng ra, trốn vào phía sau cửa, trầm giọng nói:

- Ai đấy?

- Xin chào, rao hàng đây.

Thanh âm bên ngoài bình tĩnh không có gợn sóng.

Cô gái đưa khẩu súng dắt ở sau thắt lưng, mở cửa phòng lộ một khe hở nhỏ. Phía ngoài, một người trung niên đang giơ cặp lồng đứng ở cửa.

- Bao nhiêu tiền?

Cô gái hỏi.

Người trung niên thản nhiên nói:

- Mười tám tệ.

- Tốt, cho anh.

Nữ tử đem tiền đưa tới.

Người trung niên trước tiên đem cặp lồng đưa tới, nhưng không có nhận tiền của cô gái, mà là nhìn xuống, nói:

- Cô làm rơi một trăm tệ.

Cô gái cúi đầu nhìn xuống, người trung niên trong tay lập tức lấy ra một con dao giải phẫu u ám, đâm vào cổ cô gái, khiến cô ta chết cũng không kịp kêu. Người trung niên lập tức nhảy vào trong phòng, cầm con dao giải phẫu đầy máu đâm về phía người đàn ông.

Người đàn ông còn hết sức chăm chú nhìn quán bar, bỗng nhiên có cảm giác là lạ, vừa mới quay đầu lại, tay của trung niên đã đâm vào cổ họng của gã, nhét vào miệng một cái khăn tay, khiến gã không thể lên tiếng.

Người đàn ông đau đớn nhìn người trung niên, không thể hiểu nổi bọn họ coi như là sát thủ, nhưng hiện tại bị người ta giết dễ dàng như thế, thật sự là bi ai.

Người trung niên nhanh chóng xóa hết dấu vết ở hiện trường, quay đầu lại nhìn quán bar Mê Tình, thản nhiên cười:

- Sở Thiên, cậu lại nợ tôi một bình rượu ngon rồi.