Đô Thị Thiếu Soái
Chương 291 : Mưa lớn
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Mưa rồi
Mưa lại còn rất to, chẳng ai có thể ngờ được tháng chín ở Kinh thành lại có mưa to như vậy.
Sở Thiên cũng không ngờ đến nên hắn cho xe Jeep chạy tới cửa quán bar Mê Tình rồi vào quán, đóng cửa gỗ bỏ lại trận mưa như trút nước ở bên ngoài cánh cửa. Bọn Hồ Bưu đang chơi bài trên tầng hai thấy Sở Thiên quay lại thì chỉ cười rồi lại hăm hở chơi tiếp. Tình thế có nghiêm trọng hơn hay thời tiết có xấu hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản bọn họ tranh thủ vui vẻ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi được.
Bước vào Mê Tình bar, Sở Thiên cởi chiếc áo gió màu nhung đen treo lên chiếc giá áo ở góc tường, lúc quay người lại thì tay phải đã cầm ly rượu Trúc Diệp Thanh màu xanh lục bích.
Kiểu thời tiết như vậy được uống ngụm rượu này thì không còn gì bằng.
Sở Thiên cầm ly rượu lười biếng nằm ở góc cửa sổ trong Mê Tình quán, màu xanh lục bích ban đầu của ly Trúc Diệp Thanh chuyển dần sang màu xanh nhạt.
Hương thơm ngọt ngào cùng mùi vị tinh tế ấm áp của ly rượu đã xua tan đi hoàn toàn cái lạnh trong hắn.
Nhưng Sở Thiên lại cảm thấy mệt mỏi thậm chí có phần cô độc.
Phương Tình cùng Thứ Đầu dắt theo hai nhúm huyết dịch mới đến quân doanh ở ngoại ô huấn luyện. Sở Thiên nét mặt thảnh thơi khác thường, ban ngày cùng Hồng Khởi Nghiệp đi tới đi lui ở trường đại học Thiên Kinh, tối đến lại ngồi ở Mê Tình hoặc dẫn anh em đi chinh chiến, âm thầm quan sát động thái của các bang phái trong kinh thành đặc biệt là Hổ Bang cùng hội Hắc Long. Về phần cái đầu của hắn giá trị 100 triệu đã có Chủ Đao Y Sinh âm thầm đi thanh lý đám sát thủ nên cũng không có điều gì quá lo lắng.
Đối với mỗi một sự việc hắn đều có kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, chi tiết. Làm việc gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng không thể lãng phí chút sức lực nào cũng không được phép sơ sểnh vì hắn hiểu rõ rằng sơ suất là máu tươi còn chủ quan chính là tính mạng.
Hai mươi mấy ngày nay Sở Thiên vẫn còn cảm giác thành công vì mười mấy đêm hành động liên tục đã làm cho quân số của Soái Quân mở rộng đến hơn hai trăm người, toàn bộ đều là quân tinh nhuệ cường tráng. Tuy nhiên so với hơn ngàn người của Hổ Bang và hội Hắc Long, Sở Thiên có thể dùng hơn 200 người để lấy ít thắng nhiều không phải là việc khó thì cũng khá liều lĩnh.
Cố Kiếm Hoa ban đầu là bất đắc dĩ thần phục đến bây giờ từ đáy lòng cũng đã khăng khăng một lòng.
Lúc làm những việc này Sở Thiên cũng không hề kiêng nể gì. Thời điểm trước khi kết thúc đại hội Đảng toàn quốc, hắn biết hội Hắc Long cùng Hổ Bang sẽ không chủ động công kích mình nên chỉ có thể nhân cơ hội này để khuếch trương lực lượng chuẩn bị đối đầu với đám mây đen đang đè trên đầu.
"Rầm, rầm, rầm"
Kính cửa sổ bỗng nhiên bị vỡ vụn, mấy chiếc bình đất nung có đốt lửa được ném vào Mê Tình bar bén lửa khi gặp vật dễ cháy. Bọn Hồ Bưu phản ứng rất nhanh chạy từ trên tầng xuống một vài người tìm bình cứu hỏa vội vàng dập lửa, một vài người chạy ra ngoài cửa tìm kiếm.
Sở Thiên từ đầu đến cuối không hề kinh hãi mà mơ màng, ly rượu ngon làm hắn cảm thấy thoải mái nằm trên sofa như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.
Hồ Bưu dẫn người đuổi theo ra ngoài chỉ thấy một chiếc xe màu trắng đang vội vã rời đi. Hồ Bưu không tiếp tục đuổi theo mà quay về chỗ Sở Thiên nói :
- Một chiếc xe màu trắng không biển số đang chạy về phía đầu đường.
Sở Thiên gật đầu cầm lấy điện thoại bấm số nhẹ nhàng nói:
- Kiếm Hoa huynh, có một chiếc xe màu trắng không biển số đang đi về phía các anh, hãy giúp tôi chặn nó lại, nếu có người chống cự giết hết không tha.
Sở Thiên ngồi duỗi người đặt ly rượu xuống nói với bọn Hồ Bưu:
- Đừng vội dọn dẹp đống thủy tinh kia, để cho kẻ gây chuyện tự giải quyết.
Hồ Bưu ngày càng bái phục khả năng tiên đoán kỳ diệu của Sở Thiên đã biết trước sẽ có người đến Mê Tình quán làm những việc hạ lưu như thế cho nên đã chuẩn bị kỹ càng để Thường ca cùng Cố Kiếm Hoa mỗi bên dẫn theo gần trăm huynh đệ dàn trận thành ba hướng chặn từ đầu đến cuối phố cho nên đám người này tưởng phóng hỏa xong là đi được, thật quá ngây thơ.
Hơn mười phút sau Cố Kiếm Hoa mang theo mười mấy người áp giải mấy tên mặt chuột tiến vào Mê Tình quán nói:
- Thiếu soái, đây là bốn tên trong chiếc xe trắng không biển kia, chúng tôi vừa rút dao ra bọn chúng đã đầu hàng rồi.
Sở Thiên nét mặt khinh bỉ nhìn mấy gã trên mặt đất bình tĩnh hỏi:
- Những chiếc bình này là các ngươi ném?
- Không phải không phải, chúng tôi tuyệt đối không làm.
Một gã khác lớn tiếng:
- Chúng tôi chỉ đi ngang qua, các ngươi bắt nhầm người rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười ngẩng đầu nói với Hồ Bưu:
- Hồ Bưu ngửi xem trên tay bọn chúng có mùi xăng không, nếu có thì chém cho tôi.
Hồ Bưu vừa mới gật đầu trên mặt mấy người đó đã như bị lửa đốt vội vã giấu tay nói:
- Sở Thiên tôi thấy việc này thôi bỏ qua đi vậy, mọi người không đánh thì không quen biết, sau này ở kinh thành còn có nhiều cơ hội gặp mặt.
Sở Thiên vặn mình hướng về phía Lý Thần Châu cười nhạt:
- Cảnh sát họ cũng đến rồi thì cũng phải để cho họ có chút việc làm chứ? Ít nhất cũng nên đến đồn cảnh sát làm biên bản phóng hỏa đốt nhà chứ.
Lý Thần Châu nhìn thần sắc Sở Thiên biết rõ ý đồ của cậu ta liền vòng vo:
- Chu tổng ông cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo ông chân trước bước vào đồn cảnh sát chân sau sẽ bước ra ngay lập tức.
Chu Chí Minh không hiểu rõ ý nhưng ông ta biết rõ Lý Thần Châu nhất định sẽ giúp mình, vì vậy tức giận đứng dậy ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào Sở Thiên rồi bước đi theo Đội trưởng Văn.
Chu Chí Minh đi rồi Sở Thiên mới đóng cửa nói với Lý Thần Châu:
- Có biết là Chu Chí Minh là thân thích với hội trưởng hội Hắc Long không?
Lý Thần Châu đang uống trà lập tức nước phun ra đầy mặt hỏi:
- Làm sao có thể? Làm sao cậu biết được?
Sở Thiên ngồi xuống, trong lòng khẳng định Lý Thần Châu không có liên quan gì với hội Hắc Long liền cười nói:
- Tôi tự nhiên biết được, tôi còn biết được ông sẽ không tin nên lần này cho ông ta vào đồn cảnh sát. Anh cũng đừng có bảo lãnh cho ông ta ra rồi xem đến lúc ai sẽ đưa ông ta ra thì sẽ rõ điều tôi nói có phải là thật không.
Lý Thần Châu thầm cảm thán tài tính toán của Sở Thiên. Trong thâm tâm anh ta còn có một nỗi sợ hãi, nếu như Chu Chí Minh thực sự là người của hội Hắc Long thì sự việc sẽ bất lợi. Dù sao thì những việc anh ta làm cùng Chu Long Kiếm thì Chu Chí Minh đều có can dự vào. Chu Chí Minh lúc nào cũng có thể lấy việc đó ra gây áp lực buộc anh ta phải làm việc cho hội Hắc Long.
Sở Thiên nhìn trán Lý Thần Châu toát mồ hôi trong lòng biết được chắc chắn Lý Thần Châu có tham gia vào những việc của Chu Chí Minh, sợ Chu Chí Minh lấy những việc đó ra để khống chế nên mới hoảng loạn như vậy.
Đây cũng chính là mục đích mà Sở Thiên muốn đạt được. Bây giờ hắn chưa tiện giết Chu Chí Minh vì e ngại hội Hắc Long ra tay trả thù nên đã đẩy việc này cho Lý Thần Châu. Hắn tin rằng chỉ cần Lý Thần Châu biết được Chu Chí Minh là người của hội Hắc Long thì anh ta sẽ ra tay với Chí Minh.
Mượn dao giết người, đây mới thực sự là giết người không thấy máu. Sở Thiên một hơi uống cạn tách trà.
Mưa liên tục đã ba ngày, không ai nghĩ mưa sẽ kéo dài như vậy. Ông trời dường như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi thứ mới chịu cam tâm.
Thời tiết như vậy, Sở Thiên chỉ ở lì trong Mê Tình Bar, vốn tưởng có thể ngủ nướng ai ngờ Lý Thần Châu lại đường hoàng xuất hiện ở đây. Việc này làm cho Sở Thiên có hơi bất ngờ, tên này trước nay bình thường hôm nay lại vác mặt đến đây chắc chắn là đã có việc gì đó.
Lý Thần Châu thần sắc có phần tiều tụy bưng tách trà còn bốc hơi nóng nghi ngút lên ôm trong lòng bàn tay đồng thời cất tiếng thở dài não nề áp lực.
Sở Tiên cười cười biết Lý Thần Châu mấy ngày nay chắc đang bận rộn đi xóa chứng cứ phạm tội di chuyển trận địa để tránh bị Chu Chí Minh áp chế. Sở Thiên cầm trên tay "Hậu Hắc học" ném vào góc sofa nói:
- Chẳng lẽ Chu Chí Minh đúng là đã được người của hội Hắc Long bảo lãnh cho ra rồi?
Lý Thần Châu không gật đầu ngữ khí bình thản nói:
- Tất cả bạn bè thân thích của Chu Chí Minh đều đến nộp tiền bảo lãnh cho ông ta, tôi đều để yên đó không để ông ta ra thực chất là muốn xem năng lực của ông ta tới đâu. Kết quả là sáng nay ông ta đã được Phó cục trưởng Cổ thả ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Thiên sững sờ trong lòng hồ nghi nhưng không hỏi luôn mà thăm dò:
- Lão Cổ thả Chu Chí Minh ra à? Vậy chứng minh là tôi đã sai rồi, hắn không phải người của hội Hắc Long.
Lý Thần Châu lắc đầu khẽ nói:
- Vấn đề là bọn chúng vốn dĩ không có quan hệ qua lại gì, điều này mới làm cho tôi càng sinh nghi, cục phó Cổ vốn không có quan hệ gì vì sao lại thả Chu Chí Minh? Chuyện này nhất định có nội tình sâu xa, thậm chí cục phó Cổ cũng có thể là người của hội Hắc Long.
- Chẳng cục phó Cổ nhận không thể hối lộ sao?
Sở Thiên trong lòng cũng thấy kỳ lạ cho hành động của cục phó Cổ nhưng vẫn không tìm được lí do.
- Đội trưởng Lý cũng không thể nói cứng rằng ông ta là người của hội Hắc Long được.