Đô Thị Thiếu Soái
Chương 293 : Chiến thần Vô Tình
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Một làn gió lạnh thổi qua hai bên đường làm không gian dường như cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Con phố cổ này từ khi có nhà tang lễ thì rất ít người qua lại làm tử khí càng tăng lên. Lúc này cánh cửa nhà tang lễ cũng đóng chặt hẳn như e ngại sát khí truyền từ bên ngoài vào không để ý đến việc thêm vài chục cái xác không phải của mình.
Hơn trăm người mặc áo đen đứng trong khoảng cách 5m nét mặt thương cảm cùng hưng phấn. Lâm Đại Pháo cũng chính là Lâm bang chủ của bọn chúng lúc bọn chúng đến đã nghiến răng hứa hẹn:
- Giết được Sở Thiên mỗi người hai vạn tiền thưởng.
Mặc dù không có tiền thưởng bọn chúng cũng sẽ phải làm việc này nhưng có thêm món tiền thưởng thì tâm trạng cũng phấn khởi khác thường. Nghĩ đến việc dùng món tiền này đi uống rượu chơi gái là máu nóng trong người bọn chúng đã sôi trào.
Nét mặt Phong Vô Tình không chút biểu cảm nhưng khí thế trên người càng lúc càng lớn. Ánh mắt quét qua một lượt làm mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Bốn tên mặc áo đen cầm đều chính là cửu hổ thập bát tướng của Hổ Bang. Nhất hổ tứ tướng đã chết làm cho bọn chúng có phần đau lòng nhưng cũng có phần phấn kích bởi vì đối với cửu hổ thập bát tướng, chết càng nhiều biểu thị cơ hội của bọn chúng sẽ ngày càng lớn, địa vị và quyền lợi ở Hổ Bang cũng càng cao. Đây cũng chính là lí do vì sao hôm nay bọn chúng chủ động dẫn người đến tìm giết Sở Thiên, để tự kiếm chác cơ hội cho mình.
Hổ Bang chiến tướng được nghe qua Sở Thiên thân thủ hơn người, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì chưa biết sợ. Huống chi lần này bọn chúng mang đến hơn trăm người tinh nhuệ, nếu như vậy còn không tiêu diệt được Sở Thiên thì bọn chúng cũng chẳng còn cần ở đất kinh thành này nữa.
Hổ Bang chiến tướng Vi Đích bước lên trước lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Sở Thiên? Chính ngươi đã giết Hoa Nam Hổ cùng Hổ Bang tứ tướng.
Sở Thiên cười nhạt bình tĩnh nói:
- Thành thật mà nói với nhà ngươi ta không giết Hoa Nam Hổ, còn về Hổ Bang tứ tướng ta cũng chỉ đánh họ bị thương chứ chưa đến mức chết.
- Còn nhỏ tuổi vậy mà đã nói dối.
Vi Đích hắng giọng miệt thị Sở Thiên:
- Lúc trưa chiều nay Hổ Bang tứ tướng gặp bất trắc trong bệnh viện, cả 4 người đã chết oan uổng, cùng lúc đó ngươi xuất hiện ở bệnh viện còn nói không phải ngươi?
Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, biết mình đã trở thành quân cờ trong tay người khác nhưng hiện tại không có cách nào giải thích huống chi Hổ Bang đã hạ quyết tâm thanh trừ mình thì cái chết của Hoa Nam Hổ cùng tứ tướng có phải do mình làm hay không đều không quan trọng. Đó chỉ là lý do để tìm hắn nói chuyện.
Vi Đích một lần nữa hừ mạnh một tiếng cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng giết được mười mấy người của chúng ta là có thể dọa chúng ta sợ chạy sao? Các ngươi quá hồn nhiên đấy, ta cũng không phải là ngày đầu tiên đi ra trận gặp phải người uy dũng, ta không tinh là hôm nay không lấy được mạng các người.
Đồng thời hét lên một tiếng với đám người phía sau:
- Huynh đệ Hổ bang lấy liêm câu ra.
Hơn mười tên hổ bang ở đằng sau lập tức để lộ ra liêm câu. Liêm câu của Hổ bang là một loại ống sắt một đầu có móc sắt, một đầu là liêm đao. Hai người ở cự li gần có thể dùng xích tương sát cũng có thể công kích lấy mạng đối thủ ở cự li gần hoặc tấn công đối thủ từ xa. Thậm chí khi bị bao vây bốn phương tám hướng thì người bị tấn công không có cách nào thoát ra được, nếu bị xích trói chặt rồi thì người ở bốn phía dùng lực kéo mạnh móc sắt là có thể đạt được mục đích sát thương và lấy mạng đối thủ.
Sở Thiên nhìn mấy người của Hổ Bang cười nhạt:
- Xem ra các ngươi vẫn quyết định ngoan cố chống cự đến cùng? Có đường đến thiên đường các ngươi không đi, cứ nhất quyết lao vào cánh cửa địa ngục không mở.
Đồng thời nói với Vi Đích:
- Nếu như các ngươi dùng liêm câu sớm hơn một chút thì có thể còn có cơ hội nhưng đáng tiếc đã muộn rồi, các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Vi Đích sững sờ nhìn Sở Thiên, không nghĩ rằng Sở Thiên lại hống hách như vậy chỉ cười lạnh:
- Tên tiểu tử khoác lác chờ đến lúc ngươi chết rồi sẽ biết chết như thế nào. Các huynh đệ lên đi.
Phong Vô Tình ngạo nghễ đứng thẳng nắm tay sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến.
Sở Thiên vỗ nhẹ vai gã đồng thời giơ tay phải, tất cả đèn đường đều lập tức tắt ngúm.