Đô Thị Thiếu Soái
Chương 294 : Mua quan tài
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Lúc đèn đường tắt đi cũng là lúc vô số âm thanh thảm thiết truyền đến.
Thời điểm đèn sáng lên chỉ thấy Sở Thiên, Dung Dung, Phong Vô Tình cùng Hổ Bang tứ tướng đứng đó.
Vốn là bảy tám chục người Hổ Bang còn sống sờ sờ, giờ đã ngã xuống trong vũng máu, trên người còn găm cung tên. Hổ Bang chiến tướng lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Vốn tưởng rằng trận chiến này có thể lấy mạng Sở Thiên nhưng nhìn thế cục bây giờ thì rõ ràng Sở Thiên mới là người muốn tiêu diệt mình.
Đầu cuối đường đã xuất hiện vài bóng người. Vương Đại đang xuất hiện ở đầu đường dáng vẻ tươi cười mang theo mấy chục người lực lưỡng mỗi người tay mang theo dao bầu lưng đeo cung tên. Rõ ràng là những mũi tên vừa bắn ra là do bọn họ làm.
Sở Thiên nhìn Vương Đại nhẹ nhàng cười nói:
- Đại huynh đệ, thủ pháp tinh của bọn họ chuẩn chính là nhờ cậu đã vất vả huấn luyện rồi.
Vương Đại khoan hậu cười:
- Thiếu soái quá khen, Thương ca bọn họ đông tây chinh chiến đã chiếm được không ít giang sơn. Những ngày này tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi cũng nên huấn luyện ít quân tinh nhuệ cho Thiếu soái. Đêm nay nhận được chỉ lệnh của Thiếu soái đã vội tới đây, không biết Thiếu soái có thỏa mãn với trận này không?
Sở Thiên gật đầu lập tức nhìn hơn mười anh em cao lớn chí khí cao giọng nói:
- Vô cùng thỏa mãn, mọi người sẽ là lực lượng trung kiên nhất của Soái Quân. Sự hiện hữu của mọi người chính là để ứng phó với những bọn đạo chích này, hành động của mọi người là để cho bọn chúng thấy rằng ta có thể quang minh chính đại nghênh chiến nhưng cũng không sợ những âm mưu quỷ kế đen tối.
Hơn mười vị huynh đệ Soái Quân nhận được sự khẳng định và khen ngợi của Sở Thiên đều vô cùng hưng phấn.
Có người vui mừng cũng có người lo lắng.
Hổ Bang chiến tướng giờ phút này nét mặt âm trầm nắm chặt dao ở trong tay vốn nghĩ sẽ không phải dùng đến, bọn chúng cho rằng thân thủ của mình rất phi thường, vậy mà hôm nay nhìn thấy Phong Vô Tình lạnh lùng tàn khốc như vậy thì ý chí sĩ khí trong lòng chúng đã tiêu tan hơn nửa. Nãy giờ bọn chúng chưa rút lui vốn dĩ bởi vì trên giang hồ bọn chúng ít nhiều cũng có địa vị nên phải giữ sĩ diện.
Sở Thiên nghiêng đầu nhìn hổ bang tứ tướng:
- Vừa nãy chừa đường sống cho các ngươi mà các ngươi không đi. Bây giờ nếu ta có muốn để các ngươi đi thì các huynh đệ của ta cũng sẽ không đồng ý.
- Đánh sau lưng người thì gọi gì là hảo hán?
Vi Đích dùng kế khích tướng mà hoàn toàn quên mất bọn họ dắt theo hơn trăm người đến chặn giết cũng là việc hèn hạ vô sỉ.
- Có bản lĩnh thì hãy tự mình xuất chiêu đi để cho bọn ta chết cũng tâm phục khẩu phục.
Phong Vô Tình nghe gã nói vậy thì bước lên trước ánh mắt lạnh băng làm Hổ Bang tứ tướng không tự chủ được lùi lại nửa bước.
Sở Thiên giơ tay ngăn Phong Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Sở Thiên lẽ nào lại để huynh đệ trong nhà vất vả như vậy chứ. Trận này để ta cho Hổ bang tứ tướng chết một cách tâm phục khẩu phục để khỏi xuống gặp Diêm Vương kêu oan.
- Trừ một chiến tướng còn sống thì những người khác đều đã bị giết.
Trần Cát Mộng rùng mình nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Năm phút sau Trần Cát Mộng gặp vị tướng vẫn còn sống sót bị trọng thương ở vùng bụng vừa may không đến nỗi mất mạng đang nằm trong viện được bác sỹ băng bó và truyền dịch để bù lại lượng máu đã mất đi. Sắc mặt của tên này cũng đã khôi phục được phần nào.
Trần Cát Mộng dáng vẻ bình tĩnh gương mặt tươi cười ngồi bên cạnh gã này ân cần hỏi:
- Vết thương không có trở ngại gì lớn chứ?
Chiến tướng vốn nghĩ sẽ gặp Trần Cát Mộng lớn tiếng quát mắng bây giờ lại thấy bộ dạng quan tâm thăm hỏi ân cần như vậy trong lòng cũng thấy cảm kích mở miệng nói:
- Cám ơn quản sự Trần quan tâm.
Liền sau đó sắc mặt lại bi thương:
- Quản sự, tôi hành sự bất lực đã phụ lòng tin của bang chủ. Hơn trăm huynh đệ cùng ba vị Hổ tướng đều đã bị Sở Thiên giết hết, bản thân mình bị trọng thương hôn mê bất tỉnh mới thoát được kiếp nạn, vốn dĩ đã tính đến chuyện tự sát nhưng vô tình nghe được một bí mật lớn của Sở Thiên nên tôi không dám tìm đến cái chết mà phải về thông báo cho bang chủ biết sau đó tùy người xử trí.
Trần Cát Mộng vỗ vai chiến tướng bình thản nói:
- Đừng kích động coi chừng vết thương. Còn sống là còn dốc sức cho Hổ Bang. Ngươi hãy nói xem hơn trăm người đã bị Sở Thiên giết như thế nào?
- Chúng tôi chặn Sở Thiên ở cửa ra vào nhà tang lễ, cứ tưởng có thể dễ dàng giết được bọn chúng.
Vị chiến tướng trong đầu nhanh chóng sắp xếp tình tiết cục diện lúc bấy giờ nghiêm trọng như thế nào mà chỉ có mình mình sống sót.
- Kết quả là Sở Thiên đã sắp xếp hơn hai trăm người mai phục chúng tôi. Các huynh đệ của ta lấy ít địch nhiều đã dốc sức chiến đấu mà chết.
- Được, ta biết rồi.
Trần Cát Mộng đứng dậy trong lòng cảm thấy thoải mái. Lí do hết sức bình thường của vị chiến tướng đưa ra có thể giải thích cho sự thay đổi tình hình vì vậy chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn về bí mật kinh thiên động địa kia, thì ngươi hãy tự mình nói với Lâm bang chủ vậy.
Trần Cát Mộng là một người thông minh. Mặc dù cũng rất muốn biết cái điều bí mật kia là gì nhưng nhiều lúc biết được những bí mật cũng chính là lúc hại chết người.
Lúc này Sở Thiên lệnh cho Vương Đại đi đến một tiệm bán quan tài để mua một cỗ quan tài tốt bằng gỗ lim.
Đêm mai trung thu không nhận quà, nhận quà thì phải nhận quan tài tốt. Sở Thiên từ trong xe nhìn thấy trăng tròn đã ló qua đám mây trong lòng nghĩ thầm.