Đô Thị Thiếu Soái

Chương 295 : Đêm trung thu

Ngày đăng: 14:57 30/04/20




Hổ Bang được sáng lập đúng vào đêm trung thu, đến nay đã được năm năm.



Năm năm có thể biến một thiếu nữ thuần khiết thành một thiếu phụ phong tình, năm năm có thể biến một thiếu niên ngây ngô thành một năm nhân hiểu đạo lí biết đối nhân xử thế. Nhưng năm năm nay Lâm đ*o Pháo lại không hề thay đổi, vẫn thích uống rượu và vẫn tính cách thô bạo.



Lâm Bang Chủ tên thật là Lâm Hải Huy, nhưng trong nội tâm của bọn thuộc hạ đều gọi là Lâm Đại Pháo bởi vì tính cách của Lâm Hải Huy thực sự vô cùng nóng nảy, chỉ cần một chút sự việc không thuận lợi là như một nòng súng không ngừng nổ. Còn có thể vừa gào thét vằ đập phá đồ vật xung quanh, vì vậy bọn thủ hạ đối với hắn vừa kính sợ nhưng lại cũng tránh xa. Có bất kỳ sự việc gì đều thông qua Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng là người thâm tình bên Lâm Đại Pháo, sẽ tùy vào tâm tính của gã để bẩm báo.



Lâm Đại Pháo tính tình nóng nảy không chỉ đối với các huynh đệ trong Hổ Bang mà trong mắt của rất nhiều người trong xã hội đen cũng là một người hữu dũng vô mưu, nhưng chỉ có Trần Cát Mộng mới biết được cách thức xử lý giả ngu của Lâm Đại Pháo. Nếu như không có chỗ hơn người thì Hổ Bang sao có thể được như hôm nay. Làm sao mà Hổ Bang có được tấc đất cắm dùi bên cạnh hội Hắc Long.



Hôm nay là trung thu, trăng tròn và rất sáng.



Biệt thự Hoa Đô rộng rãi, quy mô một trụ hai bên ba tầng tổng cộng sáu mươi sáu gian phòng.



Cổng biệt thự Hoa Đô cao hai trượng tám thước, rộng một trượng tám được sơn màu vàng đồng. Hai bên cửa có hai con hổ bằng đá.



Bên trong biệt thự được trang trí tinh tế. Trên bàn ngoài đồ ăn chế biến tinh xảo còn có rượu ngon đắt đỏ.



Đương nhiên, ngày tốt cảnh đẹp không thể nào thiếu được giai nhân.



Lâm Đại Pháo dáng vẻ tươi cười tự nhiên nhìn Phạm Tâm Tâm nhẹ nhàng thử rượu.



Trần Cát Mộng ở bên cạnh cung kính bưng rượu chờ thời điểm rót rượu cho Lâm Đại Pháo



Mấy vị hổ tướng xung quanh nghiêm túc trang trọng, mắt không giấu nổi vẻ khó chịu họ không thể hiểu nổi đêm qua hơn trăm người vây giết Sở Thiên lại bị giết hết. Càng làm bọn họ nghĩ không ra nữa là, vốn cứ tưởng rằng Lâm Đại Pháo sẽ giận tím mặt lệnh cho bọn họ dẫn quân tinh nhuệ đến quán bar Mê Tình lấy mạng Sở Thiên để an ủi cho linh hồn của những huynh đệ đã khuất. Vậy mà không ngờ Lâm Đại Pháo không những không cho bọn họ động thủ mà còn có thể bình tĩnh ngồi đây uống rượu thưởng trăng.



Tuy nhiên nhã hứng của Lâm Đại Pháo chẳng kéo dài được bao lâu, ánh mắt của gã bỗng trở nên phẫn nộ đằng đằng sát khí.



Đêm trung thu trăng tròn vành vạnh.



Trung thu người mẹ hai tay đầy dầu mỡ, trẻ thơ nét mặt tươi cười.



Trung thu trăng sáng, bánh trung thu, bưởi, dưa hấu, táo, rượu ngon nhạc hay.



Trung thu người thân kể chuyện cười, truyền thuyết của cổ nhân, đèn hoa đăng sáng lạn.



Trung thu đối với bất kỳ ai mà nói đều là lúc tinh thần thoải mái nhất, là thời khắc mà tình yêu và nỗi nhớ nhung trở nên đẹp đẽ. Vậy mà Lâm Đại Pháo lại nhìn thấy một cỗ quan tài gỗ lim đen nháy được từ từ đưa vào biệt thự Hoa Đô. Dù cỗ quan tài này trị giá đến cả trăm nghìn tệ, nhưng quan tài dù sao thì cũng chỉ là quan tài mà thôi.



Vào lúc này mà nói thì không có quan tài chắc chắn sẽ tốt hơn là có.



Quan tài được tám người tráng kiện đưa vào. Hai người đi trước, một người sắc mặt lạnh nhạt phiêu dật, còn một người toàn thân toát ra hàn khí.



Không ít huynh đệ tinh nhuệ của biệt thự Hoa Đô nhìn thấy đám người hỗn xược không biết sống chết thế nào hung hăng càn quấy, đến khiêu khích phá vỡ không khí bấy giờ thì nhao nhao rút binh khí lao tới.



Người thanh niên phía trước quan tài sắc mặt không biến đổi tiếp tục đưa quan tài tiến lên, toàn thân toát ra hàn khí lập tức vọt lên phía trước. Trong tay lộ ra chiếc chủy sáng loáng phóng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn đám huynh đệ Hổ Bang đang cầm dao bầu xông tới.




Lâm đại pháo và Phạm Tâm Tâm dắt tay nhau đi vào biệt thự, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Giống như đã quên sạch chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí, quên luôn cả cỗ quan tài bằng gỗ lim vẫn còn thù lù ở bên cạnh đình.



Hai Hổ tướng cho các đệ tử quay về, rồi nhìn theo bóng dáng Lâm đại pháo, bất giác thở dài:



- Lâm bang chủ thật sự càng ngày càng nhát gan, sợ rắc rối. Biệt thự Hoa Đô có hai trăm tinh nhuệ Hổ bang, lại để cho bọn Sở Thiên hung hăng mà đến ngang ngược mà đi, thật sự là nỗi hổ thẹn của Hổ bang.



Trần Cát Mộng cười nhạt một tiếng:



- Lâm bang chủ trong mắt hai người là người đối ngoại thì nhát gan sợ rắc rối mà đối nội lại lỗ mãng?



Hai Hổ tướng đồng thanh hỏi lại:



- Chẳng lẽ không đúng sao?



- Thủ đô có vô số bang phái lớn nhỏ, không có ai tồn tại lâu, ngoại trừ hội Hắc Long đã tồn tại năm mươi năm. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trần Cát Mộng hồ như định dạy bảo đám mãng phu này:



- Không có bang phái nào ở kinh thành có thể cầm cự nửa năm mà không bị hội Hắc Long hoặc chiếm đoạt hoặc đánh cho tan tác.



Hai Hổ tướng đồng thời gật đầu mở miệng nói:



- Việc này chúng tôi biết.



- Hổ bang tới nay đã tồn tại đúng năm năm.



Trần Cát Mộng mỉm cười tự tin:



- Người nhát gan sợ phiền phức, lỗ mãng tục tằn liệu có thể giúp Hổ bang đứng ngạo nghễ lâu như vậy không?



Hai Hổ tướng mỉm cười. Bọn họ dĩ nhiên đã hiểu ý tứ của Trần Cát Mộng.



Trần Cát Mộng cũng mỉm cười bỏ đi. Gã tin tưởng Lâm Đại Pháo nhất định có sự sắp xếp của mình.



Cỗ quan tài bằng gỗ lim cứ nằm ở bên cạnh đình viện. Lâm Đại Pháo không có lệnh, cũng không có ai dám khiêng nó đi chỗ khác.



Trăng tròn chiếu ánh sáng rực rỡ xuống cỗ quan tài, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.



Sở Thiên đang nằm trên sa lon dựa đầu vào vai chị Mị ngắm trăng. Bên cạnh có một chai rượu Trúc Diệp Thanh chị Mị vừa lấy lên. Lòng bắt đầu tính toán hành động đêm mai.



Cuộc chiến trên đất thủ đô chính thức bắt đầu!